Tiêu Vĩnh Nhã cũng kích động nói ra.
Sau đó một nhà ba người, rời khỏi khách sạn Hilton.
Vừa ra khách sạn, chỉ thấy Trần Dịch bò ở trên đường, hò hét xin cứu mạng.
Tiêu Thanh đi qua, ngồi xổm trước mặt anh ta, giống như nhìn một con kiến, lạnh lùng nói: “Ở trên đường bò, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cái mùi vị này dễ chịu không?"
Năm đó, bị Trần Dịch hãm hại, Tiêu Thanh cũng giống như côn trùng bò ở trên đường như thế.
Ngay lúc ấy anh đã thề lời thề độc trong lòng, sẽ có một ngày chính mình có thể trở nên nổi bật, nhất định phải làm cho Trần Dịch cũng nếm thử cái mùi vị vừa đau khổ mà vừa bất lực này.
Thế nhưng!
Ở chiến trường nhiều năm tìm tòi lăn lộn, nhiều lần trải qua sinh ly tử biệt, anh đã muốn xem nhẹ rất nhiều chuyện.
Cho nên, anh cũng buông xuống một phần ân oán ngày trước, không có đi tìm nhà họ Trần tính sổ.
Nhưng bây giờ không có nghĩ đến, Trần Dịch chủ động mang đầu qua đây cho anh chặt, vậy anh còn khách sáo cái gì?
Cũng còn có cảnh Trần Dịch bò ở trên đường.
"Là mày làm hại, đều là mày làm hại, chết tiệt, tạo sẽ không chịu để yên đâu, mày chờ mà xem, tao nhất định sẽ hết mình, tao sẽ trả lại gấp nghìn trên người mày, nhất định sẽ như vậy!"
Trần Dịch tức giận không thể không gào lên.
Tiêu Thanh đang muốn nói cái gì.
Tiêu Vĩnh Nhã đi qua, khuyên nhủ: "Thanh, chúng ta cách xa anh ta một chút, đừng bị ảnh hưởng đến chúng ta.
" "Đúng vậy Tiêu Thanh, chúng ta vẫn là đi thôi.
"
Mục Thiên Lam cũng qua khuyên nhủ.
Tiêu Thanh gật đầu đứng lên, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Trần Dịch một cái, một nhà ba người đi đến bãi đỗ xe.
"Bố, đã trể thế này, cũng đừng đi về, ở lại Cổ Cảnh một đêm, ngày mai sẽ trở về đi.
"
Mục Thiên Lam rất hiếu thuận nói.
đợi
Tiêu Vĩnh Nhã thở dài, nói: "Bố vẫn còn muốn ở lại Cổ Cảnh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con trai và con dâu, hạnh phúc biết bao!" "Chính là điều kiện không cho phép mà, ông nội Tiêu Thanh già rồi.
Các chủ bác đầu ngóng trông ông nội con chết đi, để được phân chia tài sản.
Cố ý làm cho ông tức giận, làm cho ông con chết sớm.
" "Hiện tại ông ấy cũng chỉ có thể cùng bố tâm sự, trò chuyện, nếu như bố không quay về, nhìn vào thời gian, nói không chừng ông cụ đã mất rồi.
" "Cho nên, bố không dám ở lại lâu, bố phải nhanh chóng quay về, hy vọng