Hàn Thanh Văn rất không tình nguyện.
Nhưng trước tiền bạc, anh ta vẫn phải thỏa hiệp.
Vì thế anh ta quỳ xuống, gọi một tiếng: "Bố"
"Ông đây không có đứa con trai nào ngu như anh!"
Bỏ lại những lời này, Tiêu Thanh xoay người bỏ đi.
Điều này khiến mọi người xung quanh cười vang.
Hàn Thanh Văn chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận không kiềm chế nổi quát lên: "Tiêu Thanh! Cái đồ rác rưởi, tôi nhất định phải khiến cậu phải trả giá thật đắt, nhất định như vậy!"
Bên trong phòng bệnh.
"Ôi, gần đây chân mẹ cứ đau hết đợt này đến đợt khác, cả đời này của mẹ xem như tàn phế rồi! Phải làm sao bây giờ.
.
.
"
Ngô Tuệ Lan nằm trên giường bệnh, khóc thảm thiết như khóc tang.
Mục An Phong chỉ cảm thấy nổi hết da gà, khuyên nhủ: "Mẹ! Mẹ đừng khóc nữa, chị và anh rể đi tìm bác sĩ Tế Thế rồi.
Nếu có thể mời được bác sĩ Tế Thế thì mẹ có thể nhảy múa như ban đầu rồi!"
Ngô Tuệ Lan tức giận nói: "Mẹ thà tin gà trống có thể đẻ trứng còn hơn là đi tin thằng anh rể bỏ đi kia của con có thể mời được bác sĩ Tế Thế đến điều trị cho mẹ.
"
"Mẹ đã lên mạng tìm hiểu rồi.
bác sĩ Tế Thế người ta không phải ra chiến trường cấp cứu thì cũng đi đầu trong phòng thí nghiệm các bệnh lạ.
Làm sao có thể đến điều trị vết thương cho những người bình thường như bố mẹ chứ?"
"Nếu anh rể con mà là chiến sĩ bảo vệ tổ quốc thì may ra có khả năng.
Nhưng anh rể con là thể loại gì, trong lòng con còn không rõ sao? Tiền không có, địa vị cũng không, sao có thể mời được bậc thầy y học Lâm Hạ như bác sĩ Tế Thế chứ!"
Bà vô cùng tuyệt vọng.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra.
Một giọng nói vui sướng vang lên.
"Mẹ, mẹ xem này.
bác sĩ Tế Thế bậc thầy y học đến để trị thương cho mẹ và bố đây!"
Mục Thiên Lam chỉ về phía Lý Tế Thế.
Ngô Tuệ Lan vừa nhìn một cái.
Bà kích động đến mức ngã xuống giường.
"Trời đất ơi! bác sĩ Tế Thế mà tôi tôn kính nhất, ngọn gió nào đã thổi ông đến đây trị thương cho đám dân đen