"Vâng!"
Một nhóm anh em lao đến chỗ đám người Kim Chí Nam.
Rất nhanh, đám người Kim Chí Nam bị khống chế.
“Hoàng Kim Long, tôi khuyên cậu đừng tìm đường chết, nhanh chóng thả chúng tôi ra, nếu không cậu sẽ gặp kết cục thảm hại!"
Kim Chí Nam quát.
"Đạp ông ta!"
Thắng Thiên Kha tức giận nói: "Chết đến nơi rồi, mà còn dám mạnh miệng, Hoàng Kim Long được chú tôi chống lưng, ai dám động đến ông ta?"
"Ngược lại là các người, hôm nay tôi kiểu gì cũng phải trừng trị các người!"
Dứt lời, anh ta cướp lấy một ống thép từ tay Hoàng Kim Long lao về phía đám người Kim Chí Nam, vung ống thép, đập thật mạnh vào bọn họ.
Rất nhanh, Thắng Thiên Kha lao đến đánh dữ dội, Kim Chí Nam và những người khác ai cũng bầm dập.
"Thế nào Kim Chí Nam, có tuyệt không?"
Thắng Thiên Kha hỏi với vẻ mỉa mai.
Kim Chí Nam bật cười, liếm vết máu tươi chảy từ khóe miệng, lộ ra nụ cười: "Thắng Thiên Kha, sẽ có người trừng phạt mày, mày hãy chờ xem, đến lúc đó kết cục của mày, nhất định sẽ thê thảm hơn tạo, ha ha ha..."
"Còn dám mạnh miệng, xem ra tôi phải đánh chết ông!"
Thắng Thiên Kha lại dùng ống thép dốc sức đánh Kim Chí Nam.
"Được rồi cậu Kha.”
Hoàng Kim Long kéo hắn, nói: "Chú của cậu muốn giết ông ta, nếu cậu đánh ông ta chết, tôi sẽ không còn cách nào giải thích với chú của cậu."
Loảng xoảng!
Thắng Thiên Kha ném ống thép xuống đất, hét vào mặt Kim Chí Nam: "Ngay lập tức gọi điện cho Tiêu Thanh bảo nó đến đây, nếu không tôi sẽ giết chết ông!"
Kim Chí Nam cười mỉa mai: "Không cần gọi cậu ta qua đây, tối nay cậu ta sẽ đến khách sạn Hilton ăn tối, nếu tính từ bây giờ, thì cậu ta sắp đi rồi đó, chúng mày mau đến khách sạn Hilton chờ đi, chắc chắn sẽ gặp được."
Nghe vậy, Mục Hải Long sung sướng.
“Thắng Thiên Kha, Tiêu Thanh đi ăn tối, vợ anh ta nhất định sẽ đi theo, tôi sẽ đến khách sạn Hilton chờ, một khi hai vợ chồng họ đến nơi, chúng ta không chỉ bắt được Tiêu Thanh, mà còn có thể đưa vợ anh ta đi chơi, quả thật vẹn cả đôi đường."
"Ha ha!"
Thắng Thiên Kha cười sằng sặc.
"Hải Long, ý kiến của anh rất hay, tên Tiêu Thanh chết tiệt này, dám đánh tôi thành ra thế này, tôi phải đưa