“Chúng mày...!chúng mày muốn làm gì?” Đám người Hàn Thanh Văn hoảng hốt, từng bước lùi về phía sau.
"Một lũ chó không thể thay đổi cái tính ăn phân, là một sự lãng phí không khí trong cuộc sống này!
Tiêu Thanh cho bọn chúng mỗi người vài cái tát.
Răng của bọn chúng rơi lả tả.
“Mang đi!”
Tiêu Thanh hét lên.
Rất nhanh.
Một đội bảo vệ chạy lên mang đi.
“Chuyện nhỏ, chiến đấu với gia đình tạo.
Mày còn non và xanh lắm, cái gì mà Hoàng Kim Long, cũng chỉ là đồ vô tích sự mà thôi, để xem sau này mày có còn dám làm càn với gia đình nhà tao nữa không!”
Ngô Tuệ Lan hét lên, bà ta chỉ cảm thấy mình còn giữ được sĩ diện.
"Mẹ, sau này xảy ra chuyện gì.
Mẹ có thể không trách Tiêu Thanh được không? Lần này không phải Tiêu Thanh đã đối phó được với bọn chúng sao?"
Mục Thiên Lam cười gượng.
Ngô Tuệ lan trợn tròn mắt: “Cũng may chỉ huy Triệu đến đúng lúc, bằng không làm sao chúng ta xoay sở được? Nói không chừng chúng ta bị đánh cho nhừ tử luôn!”
"Ha ha!"
Triệu Minh Vũ cười nói: “Cô Lan, cô đừng coi thường con rể cô, anh ấy đã trải qua rất nhiều trận mưa b đạn rồi, tình huống nhỏ này, căn bản không là gì đối với anh ấy.
“Có lợi hại như cậu nói không?”
Ngô Tuệ Lan vẫn giữ nguyên thái độ.
Tiêu Thanh mỉm cười, không nói gì.
Rồi sau đó, đám người Kim Chí Nam được đưa đến bệnh viện.
Đám người Tiêu Thanh thì đi
vào khách sạn.
Mà lúc này, Bắc Thanh đang ở đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì!”
Bắc Thanh Vương trả lời cuộc gọi của Hoàng Kim Long, đột nhiên cau mày.
"Đổ gia, mau tìm cách đưa chúng tôi ra ngoài.
Hoàng Kim Long cầu xin.
"Chuyện sai ông làm...!
Lão Đỗ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn tức giận, nói: “Chịu khó nhẫn nhịn chút đi, tôi sẽ đưa các người ra ngoài ngay khi có thể.”
Nói xong, ông ta bấm một dãy số.
"Lão Đỗ, có chuyện gì sao? "
Bên trong điện thoại, vang lên giọng nói oai phong của một người.
“Ông Ngụy à, chuyện là như thế này.”
Lão Đỗ kể quá trình diễn biến của câu chuyện.
Cái gì cơ?”
Lão Ngụy ban đầu rất ngạc nhiên.
Sau đó ông ta chửi bởi: “Ong có biết chuyện gì đang xảy ra