"Dạ dạ dạ."
Nhân viên phục vụ vội vàng rời khỏi phòng bao.
"Nhìn một chút, anh nhìn một chút xem." Lưu Ngọc Huyền nhìn Tiêu Thanh bằng ánh mắt chê bai, nói: "Lần đầu cậu Tiêu gặp Thiên Lam đã hào phóng tiếp đãi Thiên Lam như vậy, anh cũng cùng Thiên Lam kết hôn được ba năm rồi, mua cho cô ấy một món đồ trang sức ra hồn lần nào chưa? Anh căn bản không xứng làm chồng của Thiên Lam!"
Tiêu Thanh đang muốn mở miệng. Mục Thiên Lam không chịu nổi nữa, đứng lên nói: "Nhìn dáng vẻ của người hình như không muốn gặp anh ấy. Tớ vẫn nên cùng anh ấy về nhà thì hơn, tránh làm cho các người mất hứng thú."
"Đừng mà!" Tiêu Hữu Cường vội vàng nói: "Cô Mục, tôi cũng đã thay cậu Thanh Dương làm chủ, chọn rượu và đồ ăn tốt nhất cho em. Em không thể không cho tôi mặt mũi như vậy được."
"Đúng vậy Thiên Lam, cho cậu Tiêu chút mặt mũi, ở lại ăn cơm đi." Lưu Ngọc Huyên khuyên nhủ.
"Nhưng mà..."
Mục Thiên Lam nhìn Tiêu Thanh, lời còn chưa nói hết, Lưu Ngọc Huyền đã nói: "Chúng tớ không đuổi anh ta đi, để cho anh ta cũng ở lại dùng cơm được chưa?"
"Vậy cũng tốt." Mục Thiên Lam cũng không tiện từ chối nữa, bèn nói với Tiêu Thanh: "Anh đừng nói bậy bạ, cứ nghe bọn họ nói chuyện là được, cũng để thay đổi bản thân, đừng mở miệng khoác loác có biết không?"
Tiêu Thanh đáp một tiếng, liền ngồi xuống ở bên cạnh Mục Thiên Lam.
Rất nhanh, rượu và thức ăn đã được bưng lên bàn.
"Tiêu Thanh à, một mình anh đi giao hàng ở bên ngoài hẳn là không hiểu quy tắc trên bàn rượu đúng không? Rót rượu vào ly đi, tôi dạy anh làm sao mời rượu cho lãnh đạo." Lâm Thanh Dương vừa nói, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
"Từ trước đến giờ đều là người khác kính rượu tôi, tôi rất ít khi kính rượu người khác, không cần anh dạy." Tiêu Thanh nhàn nhạt nói, anh còn có thể không biết Lâm Thanh Dương muốn xem anh như nô tài mà sai sử hay sao?
"Thiên Lam. Em xem." Lâm Thanh Dương bất mãn nói: "Thái độ gì đây, anh