Tiêu Thanh ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đám người cô, dượng, vợ chồng bác cả, vợ chồng bác hai, vợ chồng chủ tư, Lý Hạo, Tiêu Vũ tức giận, hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Tiêu Thanh, cải loại có mẹ sinh không có mẹ dạy, mày muốn chết có phải không?”
Khuôn mặt mệnh phụ phu nhân của Tiêu Vĩnh Nhạn biến thành bộ mặt oán phụ, quát lớn.
Lý Tế Thế nghe thấy thế liền giận dữ, định nói điều gì đó, Tiêu Thanh thản nhiên mở miệng: “Coi như tôi nhớ tới bà là thân phận trưởng bối, những lời lúc nãy bà vừa nói, tôi sẽ xem như không nghe thấy.
Đừng nghĩ tới chuyện ở đây diễu võ giương oai, quấy rầy bố tôi, tôi sẽ không khách khi đâu.
Cũng nhờ bố anh tỉnh lại, nên tâm tình anh rất tốt, vì thế mà cũng nhẫn nại hơn.
Nếu trước đó bố chưa tỉnh lại, Tiêu Vĩnh Nhạn mắng anh như vậy thì nhất định phải ăn một cái tát.
“Trong mắt mày còn người cô như tao hay sao?"
Tiêu Vĩnh Nhạn nộ khí ngút trời: “Lý Hạo năm nay mới có hai mươi ba tuổi đã trở thành phố đội trưởng đội hình sự sở cảnh sát, tiền đồ vô lượng.
Chờ đến lúc nó ngoài bốn mươi tuổi tới cấp chính cục không thành vấn đề" "Kết quả đều tại mày, hại nó bị sở cảnh sát sa thải, chặt đứt tiền đồ tốt của nó.
Mày phải đến cho tao để giúp nó có tiền
Dương Lý Trường Ân cũng nhớn nhác: "Mày có biết Lý Hạo ở sở cảnh sát đã giúp cho Tiêu giải quyết bao nhiêu phiền phức không?” “Anh lớn của mày Tiêu Vũ sau khi rượu say thì cùng một cô gái phát sinh quan hệ, sau đây người ta đi tố cáo là tố cáo, Lý Hạo sau lưng thu xếp chứng cử, vốn dĩ phải ngồi tù năm năm được rút xuống ba năm “Nhà họ Tiêu xây dựng công trình, thường xuyên xuất hiện nhiều loại tranh chấp.
Tất cả đều nhờ có Lý Hạo mà được giải quyết “Vốn dĩ nó có thể nhanh chóng trở thành đội trưởng, kết quả là tại vì