Lời nói vừa dứt, Tiêu Vũ, Tiêu Vĩnh Trình đã khoát khoát tay “Ông Lý, ông hiểu nhầm rồi.
Chúng tôi không biết ông ở đây, liên tục vì sợ hãi.
nếu như biết thì đã không hành động ngông cuồng như vậy!
Tiêu Vĩnh Trình nói trong sợ hãi.
"Vậy còn không mau cút đi cho tôi.”
Lý Tế Thế hét lên.
“Vâng, vâng!"
Cả đám người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Sau đó, nhanh như cắt chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tưởng đùa chắc.
Đây là Lý Tế Thế bác sĩ hàng đầu cả nước chuyên trị bệnh cho các bậc quan chức có quyền thế ở Sơn Nam.
Những người mà ông ấy quen biết đều là những ông chủ, sếp lớn có máu mặt, bất kì ai cũng có thể bóp nghẹt nhà họ Tiêu “Con trai, là bác sĩ hàng đầu cả nước chữa khỏi bệnh cho bố hả?"
Tiêu Vĩnh Nhã kinh ngạc hỏi.
Lý Tế Thế cười ha ha, nói: "Là tôi chữa khỏi cho ông, chỉ là tôi có một thắc mắc.
Ông không giống như bị tai nạn xe, là nguyên nhân nào khiến ông trở thành người thực vật? “Cái gì?”
Tiêu Thanh cau mày: "Ông Lý, lời ông nói là thật sao.
Viết thương của bố tôi không phải do tai nạn xe tạo ra sao?” "Um."
Lý Tế Thế gật gật đầu: "Nếu như là do tai nạn xe, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, xương trên người chắc chắn phải bị gãy không ít đâu." “Nhưng xương của bố anh không bị gãy, nên khả năng xảy ra tai nạn ô tô là rất thấp.
Tiêu Thanh lập tức quay sang chỗ Tiêu Vĩnh Nhã “Bố, bố nói cho con biết rốt cuộc là do nguyên nhân nào tạo thành?"
Tiêu Vĩnh Nhã choáng váng.
Ông cụ chính là vì lo lắng Tiêu Thanh sẽ đi tìm nhà học Trần tính sổ, nên mới gạt Tiêu Thanh là do tai nạn xe gây ra sao?
Nghĩ đến đây, ông liền nói.
"Là do tai nạn xe.
Có thể do bố mệnh tốt, nên xương trên người mới không bị gãy.
Chỉ bị đụng trung đầu tí thôi."
Ông ấy làm sao dám nói ra sự thật.
Nếu để Tiêu Thanh biết sự thật, đến nhà họ Trần làm loạn lên, chi bằng bị đánh đến tàn phế, đến chết vẫn chịu? "Vậy chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi.
Lý Tế Thế nói xong, liền kê đơn thuốc đưa cho Tiêu Thanh.
Sau đó, ông ấy rời khỏi bệnh viện.
Nhà họ Tiêu.
“Thế nào rồi, chuyện của Lý Hạo đã giải quyết xong chưa?" Nhìn thấy Tiêu Vĩnh Trình và những người khác trở về, Tiêu Chính Thành liền hỏi.
“Xong cái đầu mà xong!"
Tiêu Vũ giận dữ nói: “Ông nội, đứa con hoang Tiêu Thanh đúng là quá ngông cuồng, bố con bảo nó giữ thể diện một chút, đi tìm chỗ khác nói chuyện, ông đoán xem thế nào? Nó dám chỉ trích bố con." “Đầu con bốc