Tiêu Thanh vốn dĩ không thèm nghe lời khuyên của bác cả.
Anh thà đem nó cho những người ăn xin ngoài đường còn hơn đưa cho bác cả.
Người phụ nữ này chua ngoa, xấu tính.
Ngày trước ở nhà họ Tiêu, từng bị bà ta chửi măng, phải chịu đựng bà ta, làm sao Tiêu Thanh có thể nghe lời bà ta?
Cho nên anh tiếp tục đập.
“Điền rồi! Tên nhóc này điên rồi! Lãng phí bao nhiêu tiền
Bác cả, bác hai, chú tư đều không thể bình tĩnh.
của t
Nhìn nhiều quả óc chó cổ bị Tiêu Thanh đập vỡ.
Mọi người trong gia đình họ Tiêu đều như vỡ tim.
Gia đình nhà họ Tiêu dù có khối tài sản gần mấy triệu tỷ nhưng sau khi trừ đi các khoản nợ phải trả thì tài sản ròng chỉ còn khoảng mấy trăm nghìn tỷ.
Tiền mặt còn ít hơn, tổng số tiền trong thẻ ngân hàng của đám người nhà họ Tiêu cộng lại cũng không quá mười nghìn tỷ.
Còn mấy quả óc chó này, đáng giá hai trăm năm mươi tỷ.
Trừ ông nội trong thẻ ngân hàng mới có nhiều tiền đến vậy, người nhà họ Tiêu không một ai có thể trích ra số tiền này.
Còn Tiêu Thanh, thì dùng số tiền hai trăm năm mươi tỷ để mua quả óc chó, bây giờ lại đập vỡ từng quả một.
Một đập giảng xuống, đã đập nát năm mười quả óc chó.
Đồng nghĩa với việc đã đốt chín tỷ trong tay, bọn họ sao mà không tiếc được?
Nhưng mà
Tiêu Thanh không có gì gọi là tiếc của
Anh liên tục đập hết quả này đến quả khác.
“Anh ba dừng tay lại, em không ăn quả óc chó nữa, anh mau dừng lại đi anh ba
Tiêu Nguyệt đau lòng hét lên.
Tiêu Thanh vừa đập vừa nói: “Anh ba thật sự không thiếu tiền.
Đợi anh đập xong hết mấy quả này, sẽ làm món óc chó hổ phách cho bố anh và em ăn."
Tiêu Nguyệt"
Ăn quả óc chó gần một tỷ.
Cô ấy nào dám nuốt trôi “Đừng đập nữa! Đừng đập nữa!"
Tiêu Chính Thành như muốn phát điên.
“Vĩnh Nhã, mau khuyên con trai con đi, nhanh lên! Nếu không sẽ bay mất hai trăm năm mươi tỷ! Kịp thời cứu nguy! Mau mau cứu nguy!
Ông vội vàng luống cuống
Làm quà mừng thọ cho ông cũng được vậy! Tiêu Vĩnh Nhã liền hoàn hồn, vội vàng xuống xe lăn.
Nắm lên những quả óc chó.
“Con trai, đừng đập nữa, lòng bố chịu không được đầu
Tiêu Thanh bây giờ mới dừng tay, vứt búa qua một bên, đỡ Tiêu Vĩnh Nhã ngồi lại trên xe lăn.
“Con ơi đừng đập nữa, đừng đập nữa.
Một đống tiền bị con đập cho nát rồi, kiếm tiền không dễ, chúng ta đừng lãng phí.
Ông ấy