"Um."
Tiêu Thanh gật đầu, đưa tay ra vẫy, hét lên: "Bà xã, anh ở đây."
Mục Thiên Lam bị đám người bác gái chăn mất tầm nhìn, nhưng Tiêu Thanh đang vẫy tay, cô cũng nghe thấy tiếng của anh, liền chạy từ từ vào nhà, mỉm cười lễ phép chào hỏi Tiêu Chính Thành và người nhà họ Tiêu, sau đó đi tới ngồi xuốn trước mặt Tiêu Vĩnh Nhã, nằm tay ông rồi hỏi: “Bố, hôm đó Tiêu Thanh nói với con, bố đã thành người thực vật, con đã rất lo lắng cho bố, hôm sau anh ấy gọi điện thoại cho con bảo là bố đã tỉnh, con rất vui mừng, bây giờ tình hình của bố như thế nào rồi a?"
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong liền vui vẻ phấn khởi ra mặt.
Con dâu tốt như vậy, bố chồng nào mà chả phần khởi cơ chú? “Tình hình của bố vẫn tốt, chỉ là tổn thương dây thần kinh một chút, tay chân không thể nhanh nhẹn được, nhưng mà không sao, qua mười ngày nửa tháng cơ bản là có thể hồi phục bình thường rồi
Tiêu Vĩnh Nhã cười nói.
“Vậy thì tốt rồi.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: “Chờ đón năm mới xong, con và Tiêu Thanh sẽ đón bố tới Cổ Cảnh, bọn con sẽ cùng nhau chăm sóc, báo hiếu với bố, tính cách bố con và bố cũng gần giống nhau, hai người cũng có thể bầu ban.
“Nhưng mà mẹ con lải nhải suốt ngày.
Bố phải chuẩn bị tâm lý đấy." “Đương nhiên, con sẽ khuyên mẹ con khiêm tốn một chút."
Tiêu Vĩnh Nhã nghe rất vui vẻ, gật đầu nói: “Nhất định bổ sẽ đi, bố chỉ mong mỗi ngày đều được nhìn thấy con trai và con dấu thôi, nếu có cháu để bể thì lại càng tốt"
Mục