Nghe những gì người phục vụ nói xong, tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều bị sốc.
"Cô không nhằm đấy chứ, tiêu chuẩn một cái bàn ở đây là ba trăm triệu?"
Tiêu Vũ không tin hỏi.
Người phục vụ gật đầu: "Nếu không tin thì anh đến quầy lễ tân hỏi đi, tôi phục vụ ở sảnh Vạn Thọ, còn không biết rõ hơn anh sao?".
Truyện Teen Hay
Người nhà họ Tiêu cạn lời.
Người phục vụ đã nói như vậy rồi, không đến lượt bọn họ không tin.
Tiêu chuẩn của một bản ở đây là ba trăm triệu.
“Tôi nói này Tiêu Thanh, cậu tổ chức tiệc sinh nhật tiêu chuẩn cao như vậy làm gì? Chỉ vài bàn thôi là được rồi.
Nhiều bàn như vậy, làm gì có nhiều khách đến dự như vậy chứ, điều này không phải là lăng phí tiền sao?"
Ngô Tuệ Lan rất xót xa.
Tổ chức thọc sinh nhật ba mười nghìn tỷ, bà takhông thể chấp nhận "Ha ha!"
Người nhà họ Tiêu đều bật cười.
Tiêu Vũ nói: "Cậu với bố cậu ở Nghĩa Cành thì có thể có bao nhiêu bạn bè, đề ra vẻ ở trước mặt nhà họ Tiêu mà đặt nhiều bàn như vậy, có người đến ăn à? Thật sự là chết với thể diện, thể diện không phải là thứ cậu tiêu nhiều tiền, đặt nhiều bàn là có thể diện đầu.
Phải là xem người đến tham gia tiệc sinh nhật có máu mặt cỡ nào mới có thể diện, cậu tiêu nhiều tiền như vậy, lại đặt nhiều bản, không có ai đến hoặc là không có người có máu mặt đến, cậu sẽ không bao giờ có thể diện.
Ở trong mắt người nhà họ Tiêu, cậu vĩnh viễn ngay cả một con chó cũng không bằng!"
Nói đến đây, anh ta phất tay áo: "Chúng ta trở về sảnh Như Ý chuẩn bị đón khách đi, để Tiêu Thanh biết, người đến tham gia tiệc sinh nhật của ông nội có bao nhiêu máu mặt, thuận tiện chờ đợi cười vào mặt cậu tal"
Lời nói vừa dứt.
Người nhà họ Tiêu cười chế nhạo rời khỏi sảnh
Van Tho.
"Thanh à, nhiều bàn quá.
Trả lại hơn chín mươi bản đi, để lại năm sáu bản là đủ rồi, nói không chừngnăm sáu bản cũng không ngồi hết đâu."
Sau khi người nhà họ Tiêu rời đi, Tiêu Vĩnh Nhã khuyên nhủ
Bạn bè của ông ở Nghĩa Cảnh có rất ít, có thể ngồi hơn một bản, về những người họ hàng, chắc chắn sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Tiêu, sẽ không thèm đến chỗ của ông.
Tiêu Thanh đã rời khỏi Nghĩa Cảnh được mười hai năm, còn có những người bạn vẫn liên lạc với anh, e rằng ngồi không hết một bàn.
Mà những người bạn bè và họ hàng của Mục Thiên Lam đều là người ở Cổ Cảnh, chắc sẽ không có ai đến, cho dù có cũng chỉ ngồi hơn một bàn.
Ban đầu ông tính, đặt hơn bốn bàn.
Nhưng Tiêu Thanh đã đặt cả trăm bàn, đến lúc