"Nói như vậy nghĩa là mâu thuẫn giữa Tiêu Thanh và ông nội cậu ấy vẫn chưa được giải quyết sao? Thế lần này cậu ấy về đây không phải vì dự tiệc mừng thọ của ông nội cậu ấy, mà là vì tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình?"
Trong đầu Hoàng Kim Long thật nhanh nghĩ thông suốt vấn đề bật cười.
"Ha ha!"
Thấy Hoàng Kim Long quay đầu lại nhìn theo hướng mình vừa chỉ Tiêu Vũ vênh vênh đắc ý.
"Tiêu Thanh, ông chủ Hoàng rất tức giận, cậu lại dám đem mấy tên đầu đường xó chợ này đến đây, rất tốt, vậy cứ để ông chủ Hoàng Thu thập mấy người luôn một lần cho tiền!"
Kết quả là giọng nói của anh ta vừa dứt, đã thấy
Hoàng Kim Long đi tới trước mặt Tiêu Thanh, cười hắc hắc hỏi: "Anh Tiêu, anh đang tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình sao?"
Tiêu Thanh khế ừ một tiếng.
Hoàng Kim Long lập tức quay người lại, cầm lênmón quà mới vừa tặng cho Tiêu Chính Thành, sau đó rất tự nhiên như chẳng có chuyện gì đưa ngay cho Tiêu Vĩnh Nhã, cười nói: “Ông Tiêu.
Vừa rồi tôi đã tặng quà nhầm đối tượng, món quà sinh nhật này nên được tặng cho ông mới đúng chứ không phải đưa cho bố của ông, tất cả là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi.
"
Tiêu Chính Thành chết lặng tại chỗ!
Tất cả mọi người trong gia đình họ Tiêu cũng đứng như trời trồng, trong đầu trống rỗng không hiểu chuyện gì xảy ra!
Hoàng Kim Long vậy mà lại lấy lại quà đem chuyển cho Tiêu Vĩnh Nhã? "Ông chủ Hoàng rốt cục chuyện này là sao? Ông không phải tới để chúc thọ ông ngoại của tôi sao? Sao bây giờ lại là tới chúc mừng sinh nhật cho chú ba của tôi rồi?"
Tiểu Vũ khó hiểu hỏi.
Hoàng Kim Long ậm ừ.
Vừa rồi chỉ là chuyện hiểu lầm, tôi cho rằng anh Tiêu Thanh đây là người nhà họ Tiêu vậy nên lần này cậu ấy trở về là vì chúc thọ cho ông nội mình, thế nên để tỏ rõ thái độ kính trọng cậu ấy tôi mới tới để chúc thọ ông nội của cậu ấy." "Nhưng tôi đâu có ngờ tới cậu ấy lần này không phải vì đại thọ của ông nội mình, mà là vì tổ chức sinh nhật cho bố của cậu ấy, thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi rất tiếc." "Hôm nay tôi ở đây là vì cậu ấy, cậu ấy tổ chức sinh nhật cho ai, vậy thì tôi sẽ tặng quà của tôi chongười ấy, hiểu chưa?"
Ông ta nói dứt lời tất cả mọi người đều im bặt.
Người nhà họ Tiêu đều choáng váng rồi, có ai mà ngờ được rằng ông chủ Hoàng đúng là vì mặt mũi Tiêu Thanh mà đến?
Thật quá vô lý, làm sao anh lại có được nhiều người nể tình như vậy! "Có nhớ tôi đã từng nói, Hoàng Kim Long là vì tôi mà đến, ông lại không chịu tin, cứ một hai nói là ông ta đến vì mình, giờ thì sao, thực tế chứng minh tôi đã đúng, phải không?"
Tiêu Thanh hỏi Tiêu Chính Thành đầy châm biếm, làm sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, trông thật buồn cười.
"Không thể nào, ông chủ Hoàng có phải ông nhầm lần rồi không, cậu ta là người đã đánh cậu Hoàng hai tay bị gãy như bây giờ, sao ông có thể vì