**********
Răng rắc răng rắc
Hai tay của Tiêu Thanh nắm chặt lại, anh nghiến răng nghiến lợi, gương mặt anh trở nên dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt lại đỏ ngầu như máu, khắp người đều tỏa ra sự tức giận điên cuồng.
Anh giống như một con mãnh thủ phát cuồng, trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh của nhà họ Tiêu đã bị sát ý nồng đậm bao phủ.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Thanh, Tiêu Vĩnh Nhã hoảng sợ.
Tiêu Chính Thành cũng hoảng sợ Mục Thiên Lam cũng hoảng sợ
Mà đám người nhà họ Tiêu lại vui vẻ.
Bọn họ biết Tiêu Thanh đã hận nhà họ Trần, muốn đi trả thù nhà họ Trần
Quả nhiên.
Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện năm đó tôi không muốn so đo với nhà họ Trần, nhưng bọn họ dám hạ nặng tay với bố tôi như thế, nếu không nghiền nát đám người nhà họ Trần, vậy thì tôi có lỗi với công nuôi tôi lớn của bố tôi rồi!Vừa dứt lời, Tiêu Thanh quay người, xông ra đại sảnh nhà họ Tiêu như một con mãnh hổ.
“Thanh! Trở về! Trở về!"
Tiêu Vĩnh Nhã vội vàng kêu to.
“Tiêu Thanh! Anh tỉnh táo một chút! Đừng xúc động mà Tiêu Thanh!”
Mục Thiên Lam cũng vội vàng hô to, giẫm lên giày cao gót đuổi theo.
“Mau ngăn cô ta lại!”
Bác gái cả hộ.
Rất nhanh, đảm vãn bối nhà họ tiêu đã lập tức xông lên ngăn Mục Thiên Lam lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa đại sảnh, không cho Mục Thiên Lam ra ngoài.
“Các người làm gì vậy, mở cửa ra!”
Mục Thiên Lam tức giận nói.
Tiêu Vũ cười cười: "Tiêu Thanh muốn đi xả giận cho bố cậu ta, cô là vợ của Tiêu Thanh, nên ủng hộ cậu ta chứ không phải ngăn cản cậu ta.
Nếu cô ngăn cản, vậy thì chính là khiến Tiêu Thanh bất hiếu, cho nên cô không thể ngăn cản cậu ta được!” “Đúng! Cô không thể ngăn cản được!”