**********
“Người nhà họ Trần có thể ngông cuồng trắng trợn như vậy, đều do ông không dạy dỗ đàng hoàng mà ra, vì vậy ông có thể lên đường trước rồi.”
Tiêu Thanh lạnh lùng nói, bàn tay bỗng phát lực thật mạnh.
Rắc rắc rắc!
Xương cổ của Trần Nguyên Bình, trực tiếp bị bóp vụn, chết ngay tức khắc.
Ram!
Thi thể của ông ta, bị Tiêu Thanh ném thẳng đến trước mặt Trần Văn Sinh.
"Oi me oi!"
Trần Văn Sinh kinh hãi muốn chết, không ngừng liên tục đá chân lùi về sau.
Sắc mặt đáng sợ như bắt gặp ma quỷ vậy.
“Ông cụ!” “Ông nội!”
Người nhà nhà họ Trần, lay lay thi thể của Trần Nguyên Bình, gào khóc thảm thiết.
Trần Dịch, Trần Hiên, hai người này đều từng đắctội Tiêu Thanh.
Lúc này trong lòng của hai người vừa khủng hoảng vừa hối hận.
“Đến lúc tiến ông lên đường rồi.”
Tiêu Thanh chắp tay sau lưng, từng bước từng bước một, tiến đến gần Trần Văn Sinh.
“Đừng! Xin đừng!”
Trần Văn Sinh kinh hãi tột cùng, quỳ trước mặt Tiêu Thanh, khẩu đầu lia lịa cộc cộc cộc.
“Tiêu Thanh! Tiêu gia! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết lỗi rồi! Cầu xin cậu hãy giữ lại mạng chó này của tôi! Sau này tôi không dám động đến bố của cậu nữa! Cậu hãy tha cho tôi đi!”
Tiêu Thanh lạnh lùng đáp: “Không còn sau này nữa!"
Vừa dứt lời, anh nằm lấy một chiếc ghế, đập lên đầu Trần Văn Sinh.
Ram!
Máu me văng tứ tung.
Chủ tịch tập đoàn Trần thị Trần Văn Sinh, chết
Uc!
Tất cả những người có mặt, đều kinh sợ đến nuốt luôn lưỡi.
Chỉ cảm thấy quá tàn nhẫn đi!
Trời ạ! Đây chẳng khác nào là ác quỷ bò lên từ đáy vực sâu thẳm của địa ngục
Đặc biệt là Trần Dịch, ngồi bệt dưới đất, sợ đến mức muốn khóc mà khóc không được.
Toàn thân run lẩy bẩy, cảm giác chết chóc dày đặc vây lấy anh ta,khiến anh ta ngay cả chút sức lực để đứng dậy cũng không có, không khống chế được tuyến nước tiểu rồi chảy ra ngoài đất.
“Đến lượt anh rồi, Trần Dịch.”
Tiêu Thanh bước về hướng Trần Dịch.
“Xin đừng giết tôi mà, ông Tiêu!”
Trần Dịch khóc lã chã: “Bố của anh bị đánh thành người thực vật, tôi vốn không hề tham gia vào, đêm đó tôi trong bệnh viện tại Cổ Cảnh.
Không hề về Nghĩa Cảnh, anh không thể đem tội ác của ông nội và bố tôi đổ lên đầu tôi được!” “Không tin anh hỏi Trần Hiên, lúc đó Trần Hiện ở cùng tôi trong bệnh viện, nó có thể làm chứng, tôi thật sự không có tham dự vào việc đánh đập bố của anh mà!" “Phải phải phải!”
Trần Hiền gật đầu như điều đổ: “Lúc đó cả hai chúng tôi không có mặt.
Xin ông Tiêu hãy tha cho chúng tôi! Sau này