"Một chiếc xe thể thao cao cấp như vậy, cũng chỉ có thanh niên ưu tú như anh rể tôi mới đáng được sở hữu." Phương Gia Dục lên tiếng nịnh not.
Trần Khải Vương cười đắc ý, sau đó quay sang nhìn Tiêu Thanh: "Anh có muốn làm việc cùng tôi không? Không đến vài năm, anh cũng có thể mua cho vợ mình một chiếc xe thể thao xa xỉ, thay vì lái một chiếc Mercedes-Benz E-Class quèn này đấy!"
Tiêu Thanh nói một cách thờ ơ" "Ngay cả chiến cơ, xe tăng tôi cũng có, mà lại thiếu một chiếc xe thể thao quèn này sao?"
Phì!
Mục Thiên Lam không nhịn được phì cười.
Cảm thấy dáng vẻ giả vờ của Tiêu Thanh quá đáng yêu.
Thẩm Thị Thu Mai ngạc nhiên hỏi: "Anh ơi, anh thật sự có chiến cơ và xe tăng sao?"
"Ừm." Tiêu Thanh gật đầu: "Có rất nhiều."
Trần Khải Vương trợn mắt:
"Nghèo không sai, nhưng anh nói dối trắng trợn như vậy là sai rồi."
"Đúng vậy!" Phương Gia Ngọc trừng mắt nhìn Tiêu Thanh: "Người nghèo vốn đã bị người khác khinh thường rồi, nhưng anh lại tin vào thần học, còn nói khoác mình có chiến cơ và xe tăng, càng khiến người ta khinh thường hơn!"
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi vậy."
Tiêu Thanh lười nói nhảm với bọn họ.
Đám con cháu nhà họ Phương bắt đầu lớn tiếng châm chọc anh.
"Được rồi, được rồi."
Trần Khải Vương nói: "Người giàu thích tiền, người nghèo thích nói.
Cứ để anh ta giả bộ đi, chúng ta phải có khuôn phép, đừng tranh cãi với người nghèo."
Anh ta sợ Tiêu Thanh bị chế nhạo đến mức không ngẩng đầu lên được, sau đó sẽ không đi chơi với anh ta, như vậy thì Mục Thiên Lam cũng sẽ không đi.
Khi đó anh ta sẽ không có cơ hội để thể hiện trước mặt người đẹp.
Ngay sau đó, một nhóm người lái một chiếc xe hơi sang trọng đi thẳng đến một phòng tập Taekwondo.
Khi họ đến phòng tập Taekwondo, Trần Khải Vương và đám con cháu nhà họ Phương nhanh chóng đi thay đồng phục Taekwondo của họ.
Vì Mục Thiên Lam không chơi được, Tiêu Thanh lại lười chơi, còn Thẩm Thị Thu Mai thì muốn ở cùng anh trai và chị dâu của mình, thế nên ba người họ không thay đồ Taekwondo, mà ngồi xuống tấm thảm kế bên.
Người của phòng tập Taekwondo rất đông, cũng có rất