**********
Anh ta nhìn Mục Thiên Lam từ đầu đến chân, giống như đang quan sát một món hàng thủ công mỹ nghệ được mài dũa một cách tinh tế, ảnh mắt của anh ta, đang nhìn chăm chăm Mục Thiên Lam, xâm phạm không chút kiêng kỵ
Ánh mắt này, khiến cho Mục Thiên Lam cảm thấy rất khó chịu, đúng lúc người ở trong thang máy cũng đi cả ra ngoài.
Mục Thiên Lam chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên có một cánh tay vươn ra, cản đường của cô.
“Nếu như tôi không đoán sai, cô chính là Mục Thiên Lam, người đẹp bậc nhất Châu Á được thời báo New York bầu chọn đúng không?"
Thanh niên đi đầu cười hỏi.
"Anh nhận nhầm người rồi, tôi
không phải."
Mục Thiên Lam nói dối, sau đó nói: "Tôi còn có việc gấp, phiền ngài nhường đường."
Thanh niên cũng không nhường đường, mà kêu người chặn đường lại, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở album ra, tìm một lúc, tìm được hình Mục Thiên Lam mặc đồ bơi, so sánh với Mục Thiên Lam một chút, anh ta nở nụ cười tà ác: "Cô tự xem xem, chẳng lẽ đây không phải là cô?"
Nói rồi, anh ta đưa điện thoại di động ra ngay trước mặt Mục Thiên Lam.
Thấy tấm ảnh đồ bơi, thân thể mềm mại của Mục Thiên Lam run lên, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thanh niên kia bật cười: "Cô Mục, danh hiệu người đẹp bậc nhất Châu Á, có rất nhiều phụ nữ muốn lấy mà không được đó, vì để có thể giành được danh hiệu này, rất nhiều người vốn đã đẹp còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, cuối cùng chẳng những không giành được danh hiệu này, mà còn chỉnh thành mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, cằm không ra cảm khóc gần chết."
"Cô giành được danh hiệu vinh quang như vậy, sao lại không thừa nhận chứ?"
Tô Dương Nhã nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi không quan tâm đến danh hiệu này, phiền ngài nhường đường, đừng chắn đường chúng tôi nữa.
Cảm ơn."
"Cô cút ra cho tôi."
Thanh niên kia tức giận đẩy Tô Dương Nhã ra, sau đó cười đầy ẩn ý với Mục Thiên Lam: "Cô Mục, nghe nói tấm ảnh đồ bơi kia của cô lên đến hơn ba mươi triệu cho một bức chụp."
"Tôi cũng muốn chụp ảnh cô mặc đồ bơi.
Ba tỷ một tấm, cô thấy sao?"
Mục Thiên Lam lắc đầu: "Ngại quả, tôi không chụp."
Nói rồi, cô kéo Tô Dương Nhã rời đi, muốn đi một vòng rồi về lại thang máy.
Khuôn mặt của thanh niên kia giật giật, vẫy tay: "Kéo cô ta