"Ha ha!"
Đỗ Văn Bách cười ầm lên: "Tào Tháo đúng là trâu bò thật đó nhỉ? Nhưng ông ta cũng thích chơi vợ của người khác, Đỗ Văn Bách tôi không trâu bò như Tào Tháo, cũng chẳng có địa vị như Tào Tháo, thế thì tôi cần gì phải sợ người khác cười chế?"
Thẩm Thị Đông không nói gì.
Thẩm Thị Thu Mai tức giận quát lên: "Tôi không cho phép anh chơi đùa chị dâu tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!" Cô ấy tức đến nỗi lồng ngực cũng run rẩy theo, nghiến răng nghiến lợi như một con sư tử nhỏ muốn bùng nổ.
Vất vả lắm mới tìm được anh trai ruột của mình, cô ấy còn chưa kịp vui vẻ thì sao có thể dễ dàng tha thứ khi có người dám tơ tưởng tới vợ của anh trai mình?
"Liều mạng với tôi?" Đỗ Văn Bách như vừa nghe được điều buồn cười nhất trên đời này, anh ta đút hai tay vào túi quần rồi vừa cười vừa nói bằng giọng lạnh lùng: "Vậy thì tôi chơi cả cô lần chị dâu có luôn."
"Dẫn người đi!" "Vâng, cậu Đỗ!" Mấy tên vệ sĩ lập tức kéo Thẩm Thị Thu Mai và Mục Thiên Lam đi
Thầm Thị Đông sốt ruột, lớn tiếng quát lên: "Ngăn bọn họ lại cho tôi!"
"Vâng, Tổng giám đốc!" Đám vệ sĩ phía sau Thẩm Thị Đông tiến lên ngay lập tức.
"Mẹ nó!" Đỗ Văn Bách cả giận nói: "Lên cho tạo, đánh chết hết lũ đó đi!"
"Vâng!" Vệ sĩ của Đỗ Văn Bách
cũng xông tới.
Rầm rầm rầm
Vệ sĩ ở hai bên bắt đầu ẩu đả lẫn nhau.
Chưa tới một phút đồng hồ, toàn bộ vệ sĩ của Thẩm Thị Đông đã bị đánh gục trên mặt đất.
"Chuyện này." Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, Mục Thiên Lam bắt đầu trở nên luống cuống.
"Ha ha!"
Đỗ Văn Bách đắc ý cười như điên: "Thẩm Thị Đông, tuy rằng vệ sĩ của bà đều rất mạnh nhưng bà đừng quên vệ sĩ của tôi chính là những người cực kỳ tài giỏi đã đi theo bố tôi khi ông ấy bắt đầu gầy dựng sự nghiệp.
Mỗi một người đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, trên tay ai mà chưa từng dính máu của mười mạng người?" "Đánh nhau với vệ sĩ của tôi thì chính là lấy trứng chọi với đả!"
"Lần này tôi tới đây là muốn ép bà chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia cho bố tôi, không chuyển nhượng thì sẽ đập nát cái Tập đoàn Thái Phương này của bà.
Thế nhưng bây giờ còn hai người đẹp đang chờ tôi chơi, tôi không rảnh ép bà nên bà tự lượng sức mình đi, chủ động giao mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia cho tôi.
Nếu không ngày mai tôi quay lại đây thêm lần nữa thì sẽ