**********
"Vâng!" Đỗ Văn Bách xoay người chạy đi.
"Đợi đã!"
"Bố còn gì dặn dò nữa a?"
"Không phải con thích cháu gái ngoại của Thẩm Thị Đông à? Trực tiếp cầu hôn với nó đi, tranh thủ nắm nó trong tầm tay, ôm chắc đùi của nhà họ Thẩm!"
"Vâng thưa bố, con sẽ cố gắng hết sức!" Đỗ Văn Bách rời đi như một cơn gió.
Lúc này, trong phòng họp của Tập đoàn Thái Phương.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai giẫm giày cao gót đi đến.
Trước đây, tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi.
Thế nhưng lần này không một ai đứng dậy, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt thầm oán giận.
"Các vị cổ đông, sao lại tổ chức đại hội cổ động khẩn cấp vậy?" Thẩm Thị Đông đi đến ngồi xuống ghế tựa, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Hừ!" Một cổ đông hừ lạnh nói: "Trong khoảng thời gian này.
Vì bà mắc sai lầm đắc tội Bắc Thanh Vương khiến giá cổ phiếu giảm không phanh, còn chuyển nhượng mảnh đất có giá hai mươi bảy nghìn sáu trăm tỷ giảm xuống còn hai mươi tư nghìn tỷ, gây thiệt hại nghiêm trọng cho tài sản của chúng tôi."
"Có lẽ là bệnh tình nghiêm trọng của Chủ tịch đã làm phân tán tinh thần và thể lực của bà khiến trạng thái của bà không được tốt, nhiều lần đưa ra quyết định sai lầm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho nên chúng tôi có ý kiến là bà nên từ bỏ chức vị Tổng giám đốc, trở về nghỉ ngơi thật tốt, phía công ty bên này cũng không cần phiền đến bà."
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
Mười mấy cổ đông nhất trí giơ tay tán thành Thẩm Thị Đông rút khỏi vị trí Tổng giám đốc.
Thẩm Thị Thu Mai bất mãn nói: "Mười năm trước, Tập đoàn Thái Phương chỉ là một công ty tầm trung với giá trị tài sản ba nghìn tỷ, dì tôi đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc hơn mười năm, dốc hết tâm huyết, nỗ lực mỗi ngày mỗi đêm xây dựng Tập đoàn Thái Phương thành công ty khổng lồ trong thành phố với giá trị hơn chín triệu tỷ.
Bây giờ chỉ vì mắc phải một sai lầm mà các người bãi bỏ chức Tổng giám đốc của dì tôi, nỗ lực mười năm của dì tôi để cho chó ăn à?"
Bốp!
Một người đàn ông trung niên tát vào mặt Thẩm Thị Thu Mai.
"Chỗ này đến lượt mày lên tiếng à?"
Thẩm Thị Thu Mai ôm gương mặt bỏng rát, nước mắt rơi xuống như trân châu.
Rầm!
Thẩm Thị Đông vỗ bàn giận dữ quát: "Trương Bình, ông quá đáng rồi đấy!"
"Ai bảo nó nhiều chuyện?" Trương Bình nổi bão: "Tôi không cần biết