**********
Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
“Tổng giám đốc Thẩm đã tha thứ cho chúng ta rồi, nhưng mà Thẩm Thị Thu Mai vẫn không đồng ý gả cho con.” Đỗ Văn Bách buồn bã trả lời.
Đỗ Thiên Sinh đánh cái “bốp” vào đầu anh ta, lên tiếng trách mắng: “Chưa có chuyện xấu nào mà mày chưa từng làm.
Bây giờ tiếng xấu của mày đã lan xa khắp nơi rồi, làm gì có cô gái quyền thế nào bằng lòng làm vợ của mày nữa chứ?”
Nhưng mà Đỗ Thiên Sinh lại không cam tâm khi bỏ lỡ cơ hội kết giao thông gia với nhà họ Thẩm.
Vì vậy nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Văn Hạ, nói: “Chào ông Thẩm, con trai tôi đem lòng yêu con gái của nhà họ Thẩm các vị và muốn cưới con bé làm vợ, thế nhưng Thu Mai lại không đồng ý kết hôn với con trai tôi.
Ông có thể khuyên nhủ con bé giúp chúng tôi được không?”
“Có thể.
Hoàn toàn có thể!” Thẩm Văn Hạ không chút do dự lên tiếng trả lời, hơn nữa còn nói: “Tôi sẽ tranh thủ thời gian đến Bắc Thanh một chuyến, tôi sẽ tự tay lo cho hôn sự của Thu Mai và con trai ngài!” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
“Vậy thì nhờ cả vào ông Thẩm đấy!”
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Bởi vì công ty có chế độ được nghỉ hai ngày cuối tuần, vì thế hôm nay, Mục Thiên Lam không cần phải đến công ty.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ, Mục Thiên Lam nhanh chóng hẹn Tiêu Thanh đến Bulgari uống trà trưa, thưởng thức cảnh sắc ở Giang Châu.
Hai người uống trà chiều, thưởng thức phong cảnh xung quanh, và trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bên tại đột nhiên truyền tới một âm thanh.
“Anh trai, chị dâu, mọi người đều ở đây à?"
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một người đang mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng và chiếc quần jean bó sát, chân mang đôi giày thể thao, dáng người thanh mảnh xinh đẹp.
Thẩm Thị Thu Mai trong trẻo và dễ thương đang nhìn hai người họ với gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ, bên cạnh cô ấy còn có vài thanh niên đang đứng.
“Thu Mai, em cũng đến uống trà chiều sao?” Mục Thiên Lam đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
“Vâng a!” Thẩm Thị Thu Mai gật đầu, cô ấy chạy đến kéo lấy cánh tay của Mục Thiên Lam và mỉm cười với Tiêu Thanh: “Anh trai, em...!Không phải là bóng đèn của hai người đấy chứ?”
Tiêu Thanh không nói gì.
Mặc dù Tiêu Thanh vẫn không có cách nào để chấp nhận cô em gái này, thế nhưng kể từ khi cô ấy đỡ thay Mục Thiên Lam một cái tát thì anh cũng không còn cảm thấy ghét người