“Ha ha.” Tiêu Vĩnh Nhã cười nói: “Hóa ra là Thiên Lam à, gọi thân mật quá, bố còn tưởng Tiêu Thanh lại tìm được một cô con gái nuôi cho bố, hại bố mừng hụt một phen.”
Sau đó họ nói vài câu, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
"Chỉ mới là con gái nuôi đã có thể làm bố vui mừng đến vậy.
Nếu bố biết bố có người con gái ruột như em, nhất định sẽ vui mừng đến phát điên.
Vì vậy em không cần phải lo lắng về việc bố sẽ không nhận em." Mục Thiên Lam cười nói.
“Vâng!” Thẩm Thị Thu Mai gật đầu như một con gà nhỏ mổ gạo: “Nghe được những lời nói của bố, em yên tâm rồi.
Có thể thấy rằng bố là một người bố rất tốt bụng và nhân hậu!” Cô ấy vui mừng khôn xiết.
Nắm lấy tay Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.
Cô ấy vui vẻ nhảy từng bước, như một chú thỏ con đáng yêu.
Khoảng năm giờ chiều.
Thẩm Thị Đông dẫn theo một người mặc bộ đồ luyện công màu trắng, một ông lão khoảng chừng 60 tuổi về nhà họ Phương.
"Sư phụ Lôi!"
"Sư phụ Lôi!"
"Sư phụ Lôi!"
Mọi người trong gia đình họ Phương đều bước tới và chắp tay chào hỏi.
"Ha ha!"
Sư phụ Lôi cười đắc ý nói: "Tôi đây có thể được tổng giám đốc Thẩm mời đến nhà họ Phương để bảo vệ an toàn cho mọi người, đó chính là vinh hạnh của tôi, xin mọi người không cần phải hành lễ."
Phương Gia Vĩnh vừa cười vừa nịnh nọt: "Đây là sư phụ Lôi ở Hồ Hải.
Đó là một chuyên gia võ thuật nổi tiếng.
Vô số con nhà giàu muốn tìm đến sư phụ Lôi để được xin vào môn hạ.
Có cao thủ như sư phụ Lôi bảo vệ an toàn cho chúng tôi.
Nhà họ Phương chúng tôi có thể yên tâm không phải lo lắng điều gì nữa rồi!"
Sư phụ Lôi rất thoải mái khi được nịnh bợ, cười khoái chí nói: "Mọi người yên tâm.
Đây là lần thứ mười mấy tôi bảo vệ cho nhà giàu có.
Trước đây mỗi lần kẻ thù của quý chủ tìm đến, cho dù có giỏi đến đâu, hay là kẻ giết người bằng súng, họ đều phải quỳ xuống chịu trói trước mặt tôi, bất kể kẻ thù của gia tộc họ Phương các người là ai, chỉ cần dám gây chuyện với nhà họ Phương, tôi chắc chắn khiến cho kẻ đó có đi mà không có về!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Cả đám cười ồ lên, đưa sư phụ Lôi ngồi trên ghế