**********
"Chát!"
Thẩm Thị Đông tát lên mặt Phương Gia Lộc một cái, quát: "Anh họ con vất vả mời đạo trưởng Lưu đến mới cứu được bố con, cứu được tất cả người nhà họ Phương.
Bây giờ chị dâu con xảy ra chuyện, mẹ muốn đi cứu con bé thế mà con lại dám cản mẹ, sao con có thể sống ích kỷ như vậy, đến một chút lòng biết ơn cũng không có? Con cút sang một bên cho mẹ, còn cản mẹ nữa thì mẹ thà coi như không có đứa con trai như vậy!"
Phương Gia Lộc ỉu xìu tránh sang một bên.
Ngay lúc Thẩm Thị Đông chuẩn bị bước lên xe thì một giọng nói đột ngột vang lên.
"Tổng giám đốc Thẩm đang chuẩn bị đi đâu thế?" Tiếng nói vừa cất lên khiến cơ thể Thẩm Thị Đông không tự giác được run rẩy.
Vừa nghe giọng nói này bà ấy ngay lập tức nhận ra đây là giọng nói của người Nhật Bản khi nói tiếng phổ thông.
Bà ấy cẩn thận quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một gã đàn ông mặc trang phục samurai vừa nhảy qua cánh cổng sắt nhà họ Phương tiến vào, bên hông treo một thanh kiếm samurai, trên chân đi đôi dép lộc cộc lộc cộc bước về phía bà.
"Không ổn rồi."
Nhìn người nọ, trong lòng Thẩm Thị Đông bỗng cảm thấy không ổn.
Bà ấy chắc chắn đây thương hội Nhật Bản lại phải người đến! Vả lại người được phải đến lần này ngay cả vải che mặt cũng không có, chỉ sợ là rất lợi hại.
"Nhưng tại sao thương hội Nhật Bản lại phải phải người tới đây?".
Truyện Quân Sự
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Phương đều trở nên hoảng sợ, một đống người tụ tập lại một chỗ run rẩy.
"Ngụy rồi!”
Vẻ mặt đạo trưởng Lưu lập tức thay đổi.
Lần trước một võ sĩ Tôn Sư bán bộ của thương hội Nhật Bản đã bị giết, không khó để tưởng tượng rằng lần này phải người đến chắc chắn là một Tôn Sư
Nhưng đừng nói đến Tôn Sư, ngay cả Tôn Sư bán bộ đạo trưởng Lưu cũng đánh không lại.
Bây giờ Tiêu Thanh không ở đây, lại bất ngờ chạy đến một tên Tôn Sư.
Đây chẳng khác nào là đến giết ông ta sao?
Nghĩ như vậy cả người ông ta đều trở nên không ổn.
Cũng ngay lúc đó ánh mắt của kameda đột nhiên quét tới, nhằm thẳng vào đạo trưởng Lưu, hỏi: "Ông chính là vị đạo trưởng trong nháy mắt giết chết Yamashita?" mừng ực."
Đạo trưởng Lưu khó khăn nuốt nước bọt.
"Đúng vậy, chính là ông ta."
Phương Gia Ngọc chỉ ngón tay về hướng đạo trưởng Lưu nói: "Người của các người là ông ta giết, muốn trả thù thì tìm ông ta mà ra tay, bọn tôi không biết gì cả" "Ngu ngốc."
Vẻ mặt kameda dần trở nên lạnh lẽo, giận dữ nói: "Dám giết võ sĩ Nhật Bản của bọn tôi, các người đều phải chết!"
Dứt lời.
"Soạt!"
Thanh kiếm samurai sắc bén ra khỏi vỏ, ngay lập tức một cỗ sát khí dày đặc bao phủ toàn