Cô thực sự rất muốn đi cùng với anh trai mình.
Nhưng...!
Cô lại sợ rằng nó sẽ gây ra thêm phiền phức cho anh "Con mẹ nó!"
Đỗ Thiên Sinh nhịn không được văng tục, ông ta cũng không nể mặt nhà họ Thẩm một chút nào, trực tiếp quát: "Ngăn cậu ta lại cho tôi!"
Ngay lập tức có mấy chục tên thuộc hạ tiến lên ngăn cản đường đi của Tiêu Thanh, nhanh chóng móc khẩu súng Desert Eagle ra chĩa thẳng về phía Tiêu Thanh.
"Nếu anh dám mang theo Thu Mai ra khỏi cửa lớn, tôi sẽ cho anh biến thành tổ ong vò vẽ!" Đỗ Thiên Sinh nghiêm túc nói.
“Ông Đỗ xin bớt giận!”
Thẩm Thị Đông vội vàng lên tiếng: "Anh cả, anh mau khuyên ông Đỗ thu súng lại."
Thẩm Văn Hạ thản nhiên nói: "Anh ủng hộ cách làm của ông Đỗ."
Lời nói này như tiếp thêm khí thế cho Đỗ Thiên Sinh, ông ta ra mệnh lệnh: "Nhằm thật kỹ vào cho tôi, nếu cậu ta dám bước ra khỏi cửa lớn lập tức bắn chết cậu ta, nhưng tuyệt đối không được làm hại đến Thu Mai." "Vâng, thưa ông Đỗ!"
Mấy chục tay súng đáp lại.
Nhưng Tiêu Thanh lại không hề sợ hãi, tiếp tục kéo Thẩm Thị Thu Mai đi tới cửa.
Trước đây khi phải đối mặt với đội quân hàng ngàn người chặn đường anh vẫn dám xông về phía trước, giờ đây chỉ là có mấy chục tay súng anh vốn không thèm để vào mắt.
Nhưng Thẩm Thị Thu Mai lại bị dọa sợ, cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay anh trai khóc lóc nói: "Anh, chúng ta không trêu chọc bọn họ được không? Em không muốn anh xảy ra bất cứ việc gì.
Tiêu Thanh cưng chiều xoa khuôn mặt của cô, xoay người nhìn về phía Đỗ Thiên Sinh.
"Vợ tôi nằm trên còn trên giường bệnh, tính mạng đang gặp nguy hiểm không rõ sống chết, cô ấy thành ra như vậy chính là do cháu trai Tống Diệu Văn của ông gây ra, tuy ông không tham gia nhưng ông đã cho anh ta dũng khí không kiêng nể gì, cho nên ông cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm” "Lúc đầu tôi còn đang suy nghĩ nếu như vợ tôi có thể gắng gượng vượt qua kiếp nạn này, tôi sẽ không so đo tính toán gì với ông, nhưng nếu vợ tôi thực sự không vượt qua được, vậy tôi sẽ quyết sống chết một trận với nhà họ Đỗ các người.” "Thế nhưng ông lại không biết hối cải, cầu phúc cho vợ tôi tại qua nạn khỏi thì thôi, lại còn dám sang đây dặm ngõ hạ sính lễ mong cưới em gái tôi cho tên con trai rác rưởi của ông ư, hay là ông cảm thấy chán sống rồi, muốn xuống địa ngục để gặp Diêm vương phải không?" "Nếu đã như vậy ông chỉ cần nói một tiếng, tôi cam đoan sẽ khiến cho nhà họ Đỗ của ông vĩnh viễn biến mất khỏi Bắc Thanh"
Những lời này vừa nói ra, lập tức làm mọi người xôn xao.
"Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Sao anh ta lại dám nói ra những lời ấy!" "Thật sự là chán sống rồi, anh ta cho rằng anh ta là ai mà có thể nói một cách mạnh miệng như vậy, anh ta không sợ bị sét đánh chết hay sao?" "Tôi đã gặp qua nhiều tên điên cuồng nhưng chưa từng thấy tên nào điên cuồng như anh ta, không biết anh ta