**********
Thấy cảnh này, mọi người đều hung hăng nuốt nước miếng. Hung ác! Quá hung ác! Là một người quá tàn nhẫn! "Mẹ kiếp! Mày dám đối xử với tạo thế à, mày không sợ chết sao?"
Quách Kính Bằng gào thét lên. "Là mày không sợ chết, còn dám nói chuyện với tạo như vậy à?"
Tiêu Thanh lạnh lùng nói, lần nữa đập đầu của anh ta xuống.
Lúc này Quách Kính Bằng muốn khóc cũng không được. Chỉ cảm thấy đầu ong ong, đau như muốn nứt ra. "Mẹ ơi, cái tên này quá kinh người rồi. Anh ta, anh ta... sao dám hành hung cậu
Quách như vậy?" Lâm Thanh Dương bị dọa đến cả cơ thể run lên, vội vàng ôm lấy Tiêu Hữu Cường đứng bên cạnh.
Mục Thiên Lam và những người khác cũng bị dọa đến nỗi phải che miệng lại, không dám thở mạnh. "Con mẹ nó mày điên rồi, dám ra tay hung ác với cậu Quách như vậy, buông tay ra cho tao, buông ra!" Trương Ninh Kiệt vội vàng chạy tới, lôi kéo Tiêu Thanh ra. "Cút!"
Tiêu Thanh đá một cước làm cho anh ta bay xa ba mét, ngã nhoài trên đất. "Nói, còn dám bắt nạt vợ tao nữa không?" Tiêu Thanh giận dữ hỏi.
Quách Kính Bằng không trả lời, Trương Ninh Kiệt lại rống lên: "Mục Thiên Lam, con mẹ nó cô còn sững sờ cái gì, nhanh khuyên chồng cô đi, cậu Quách mà bị anh ta đánh chết thì cả nhà cô đều phải đền mạng!"
Mục Thiên Lam nghe vậy, đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, lúc này phóng tới chỗ Tiêu Thanh, bờ môi run run nói: "Tiêu Thanh, anh mau buông tay đi, mau buông ra, còn không buông thì sau này không để ý tới anh nữa!" "Được."
Tiêu Thanh buông Quách Kính Bằng ra, vứt lại một câu: "Nề mặt vợ tao, tha cho mày một cái mạng chó, lần sau còn dám bắt nạt vợ tao, thì không chỉ tính như vậy thôi đâu."
Dứt lời, anh liền rút mấy tờ giấy ra, lau đi vết máu bắn trên tay, ôm Mục Thiên Lam cả người đang run lên, nói một câu: "Chúng ta về thôi vợ."
Mục Thiên Lam gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một đám người xăm mình nối đuôi nhau đi vào.
Vừa nhìn!
Tiêu Hữu Cường và Lâm Thanh Dương ở gần nhất đều giật mình, không hẹn