**********
Chương 601
Thẩm Thị Đông mỉm cười, dẫn Tiêu Thanh và Thẩm Thị Thu Mai đi về phía sảnh chính trong tử hợp viện.
Lúc này, trong sảnh chính.
Ông cụ Thẩm, vợ chồng ông cả nhà họ Thẩm Thẩm Văn Hạ, vợ chồng ông hai nhà họ Thẩm Thẩm Thư Sơn, vợ chồng ông năm nhà họ Thẩm Thẩm Văn Hòa, vợ chồng ông sáu nhà họ Thẩm Thẩm Văn Độ, còn có mười mấy anh chị em họ của Tiêu Thanh, tất cả đều tập trung ở trong này.
Ông cụ Thẩm là Thẩm Văn Đại có tổng cộng năm người con trai, hai người con gái.
Mẹ của Tiêu Thanh xếp thứ tư, Thẩm Thị Đông đứng thứ bảy.
Thẩm Văn Đại có hai bà vợ.
Thẩm Văn Hạ, Thẩm Thị Thu, Thẩm Thị Đông, ba người là con của vợ cả sinh.
Những người khác là con của vợ hai.
Bà cả đã qua đời, bà hai vẫn còn sống, lúc này cũng đang ngồi ở sảnh lớn.
Không phải bọn họ đang đợi gặp Tiêu Thanh, mà là đang đợi Đỗ Thiên Sinh của Bắc Thanh Vương đến thăm nhà họ Thẩm.
“Thưa cụ, bà Đông dẫn theo cô Thu Mai và anh trai của cô Thu Mai tới rồi.”
Quản gia tiến vào sảnh lớn báo cáo “Để bọn họ vào đi.” Thẩm Văn Đại thản nhiên nói.
“Vâng thưa cụ.”
Ngay sau đó, ba người Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, Tiêu Thanh bước vào trong sảnh chính.
“Đây chính là đứa con hoang do Thu sinh ra à?”
Nghe được lời này, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở trên người của Tiêu Thanh.
Thẩm Thị Thu Mai thì bọn họ đều không xa lạ, còn Tiêu Thanh đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Vì vậy bọn họ tương đối hiếu kỳ, liếc mắt nhìn anh thêm vài cái.
“Vừa nhìn đã biết cậu em họ hoang này là người sống ở tầng trung hạ lưu của xã hội rồi, không ở cùng một đẳng cấp với chúng ta.
Có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi đầy vẻ khinh thường nói.
Ánh mắt của những người khác cũng rời khỏi trên người Tiêu Thanh, dáng vẻ coi thường.
“Cụ, bà cụ” “Ông ngoại, bà ngoại.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai rất biết quy củ, mở miệng chào hỏi.
Tiêu Thanh đứng ở một bên, mang theo dáng vẻ không coi ai ra gì.
“Hỗn xược.” Có một người anh họ của Tiêu Thanh đứng dậy, quát lớn: “Nhìn thấy ông ngoại bà ngoại của cậu còn không chào hỏi, cậu có biết lễ phép không vậy? Có gia giáo không thế?”
Tiêu Thanh cười với Thẩm Thị Đông, không tranh cãi với người của nhà họ Thẩm, vì thế lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ trước lời này.
“Tiêu Thanh, chào hỏi ông ngoại bà ngoại của con một tiếng đi.
Thẩm Thị Đông thấp giọng nói.
Tiêu Thanh nở nụ cười, thản nhiên nói: “Hôm nay không phải con đến để nhận người thân, cho nên không gọi đâu ạ.”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức khiến cho tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều bất mãn.
Bà cụ càng tức giận vỗ bàn một