“Chúng ta vào trong thôi!” “Vâng thưa chủ tịch!”
Cả đoàn người đi về hướng cửa chính của hội trường buổi đấu giá.
“Cậu chủ nhà họ Thẩm đã căn dặn, anh là người nghèo kiết xác, không được vào trong!” Một nhân viên bảo vệ tiến đến ngăn cản Tiêu Thanh.
Mã Hiểu Phi quát lên: “Ngài ấy là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu của chúng tôi, nếu như ngài ấy mà là người nghèo kiết xác thì trên cái thế giới này ai mới là người giàu có!"
Ông ấy đem giấy mời ném vào mặt nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ kia vừa nhìn thấy thì vội vàng cúi đầu giải thích, mời đám người Tiêu Thanh vào trong.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã vào đến bên trong hội trường buổi đấu giá.
Bên trong rất đông, chắc cũng phải có hơn một nghìn người, trong số đó không ít người là người nước ngoài.
Đám người Tiêu Thanh nhìn vào thứ tự trên giấy mời, nhanh chóng ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp ở hàng ghế thứ nhất.
“Mọi người nhìn kìa!”
Thẩm Văn Chí đang ngồi ở vị trí thứ hai kinh ngạc chỉ về phía Tiêu Thanh nói: “Người kia hình như là Tiêu Thanh.
Tất cả bọn họ đều nhìn theo.
“Quản nhiên là Tiêu Thanh!” bọn họ đều ngay lập tức nhận ra.
Hai lông mày của Đỗ Văn Bách nhíu chặt: “Kỳ lạ thật, với thân phận và địa vị của chúng ta cũng chỉ có thể được sắp xếp ở hàng ghế thứ hai, anh ta đi cùng với nhân vật lớn nào mà lại có thể được ngồi ở hàng ghế đầu?” "Không biết!”
Cả đám người ngẩng đầu lên, nét mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Thẩm Văn Hạ đứng dậy ngó đầu nhìn, sau đó ngồi xuống nói: “Lạ thật, tổng giám đốc Mã của tập đoàn Cửu Châu sao lại quen biết Tiêu Thanh mà đưa cậu ta vào, lại còn ngồi cùng cậu ta? Đây rốt cuộc là chuyện gì?” “Cái gì?” Nghe thấy lời nói của Thẩm Văn Hạ, khuôn mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ông Thẩm, ông có chắc không? Người đưa Tiêu Thanh vào là tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu mấy năm gần đây nổi lên như cồn với khối tài sản hơn mấy chục tỷ đó hả?” Người đại diện của nhà họ Ngụy, Ngụy Văn Huy hỏi lại.
Nếu như không phải vừa rồi ông ta nói Tiêu Thanh là người sống dưới đáy xã hội thì hiện tại cũng không kinh ngạc đến mức như vậy.
Bởi vì ông ta biết rõ, người có thể ngồi cùng với tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu tuyệt đối không thể là người sống dưới đáy xã hội.
“Đúng vậy." Thẩm Văn Hạ gật đầu: “nhà họ Thẩm chúng tôi có hợp tác làm ăn với tập đoàn Cửu Châu, tôi đã từng gặp tổng giám đốc Mã, còn ăn cơm cùng nhau cho nên đương nhiên tôi nhận ra ông ta.
Tôi khẳng định, đó chính là tổng giám đốc Mã của tập đoàn Cửu Châu.
Nhưng tại sao ông ta lại đưa Tiêu Thanh tới đây tôi cũng không biết