Giọng điệu của tên Kim Chí Nam này sắc bén nghiêm túc, lập tức dọa sợ Quách Kính Bång.
Anh ta biết mình mà không quỳ xuống thì tuyệt đối sẽ bị Kim Chí Nam trừng trị.
Bởi vì anh ta nghi ngờ Kim Chỉ Nam uống say rồi, vốn là một người độc ác, cộng thêm uống say vào thì đúng là có can đảm giết chết anh ta!
Anh ta hoàn toàn bất đắc dĩ, cắn răng quỳ xuống. "Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, xin tha cho tôi!"
Đám người Trương Ninh Kiệt, Lưu Ngọc Huyền thấy thế thì chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi.
Một cậu chủ nghìn tỷ mà lại quỳ xuống trước mặt một tên giao thức ăn.
Việc này mà truyền đi thì khắp nơi đều chấn động! "Cút đi."
Tiêu Thanh thản nhiên nói.
Quách Kính Bằng đứng dậy, cúi đầu chạy ra khỏi phòng bao.
Quá mẹ nó mất mặt. "Ha ha!"
Kim Chỉ Nam lúc này cười nói: "Anh Tiêu, cô Mục, mời ngồi, lão Kim tôi phải chiêu đãi hai vị khách quý tử tế mới được.
Tiêu Thanh nói với Mục Thiên Lam vẫn còn chưa thoát khỏi vẻ kinh ngạc: "Có muốn ngồi một chút không?"
Mục Thiên Lam đã say nên có chút chóng
Nhưng lão Kim có lòng như vậy, cô cứ thế mặt. mà đi thì quả là không nể mặt người ta rồi. "Kim Gia, cảm ơn ông đã giải vây cho tôi và Tiêu Thanh, tôi có hơi choáng nhưng nhất định phải mời ông ba chén, sau đó tôi về Tiêu Thanh có thể về được chứ?" Mục Thiên Lam hói.
Nhưng điều này lại làm cho Kim Chí Nam phát sợ, vội vàng nói: "Nếu cô Mục thấy say quá rồi, lão Kim tôi cũng không dám để cho cô Mục uống nữa." "Bảo, lái xe Rolls-Royce, cùng tôi đưa cô Mục và anh Tiêu về!" "Không cần không cần!” Mục Thiên Lam liên tục khoát tay: "Tiêu Thanh sẽ đưa tôi về nhà, không dám làm phiền Kim Gia và anh Bảo."
Cô sợ, con trai của Kim Gia vì cô mà bị chiến thần bảo vệ tổ quốc trùng trị rất thảm, mà cô và Tiêu Thanh còn không có ôm đùi nịnh bợ tổng giám đốc Tư và chiến thần, thậm chí cô còn đắc tội với chiến thần.
Cho nên cô không có thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cành, vẫn chỉ là một người dân bình thường, cũng không dám dựa hơi ánh hào quang của tổng giám đốc Tư và chiến thần, đi hưởng thụ Kim Gia dùng lễ để tiếp đón này. Lỡ