**********
"Anh còn hếch mũi lên mặt với tôi hả, có tin hay không tôi giết anh luôn hả?"
Tiêu Thanh bước tới, mạnh mẽ nói: "Nếu có khả năng, ông đến thử xem!" "Phản rồi, trời ạ, phản rồi, mày!” Thẩm Văn Đại tức giận nói: "Nếu hôm nay tôi không cho anh biết thế nào là lễ độ, thì tôi không phải họ Thẩm!
Vừa dứt lời, ông ta nằm chặt tay, rồi định đấm tới.
"Làm gì đấy!"
Một tiếng phẫn nộ vang lên.
Đó là Thẩm Thị Thu Mai, cô ấy túm váy váy cưới, chạy xuống cầu thang.
Cô ấy vội vàng đến bên cạnh Tiêu Thanh, hai mắt đỏ hoe, khóc lóc nói với Thẩm Văn Đại: "Họ dù gì cũng là bố và anh trai của cháu.
Mấy ngày nay, bố và anh trai của cháu đều ở nhà họ Phương, họ Thẩm các người đến nhà họ Phương, cũng chẳng có thiện cảm với họ.
" "Các người không muốn nhìn thấy bọn họ nhiều như vậy, tại sao lại muốn tới dự đám cưới của cháu? Bọn họ là người thân nhất của cháu.
Ông thậm chí không dành cho bọn họ sự tồn trọng cơ bản nhất, vậy thì mọi người cũng không cần phải tham dự lễ cưới của cháu nữa!" "Cháu.
Thẩm Văn Đại thực sự muốn tát Thẩm Thị Thu Mai.
Nhưng sau tất cả, ông ta cũng không ra tay.
Bởi vì bây giờ nhà họ Thẩm bị nhà họ Vương và mấy dòng họ khác chèn ép, họ nhất định phải liên hôn với nhà họ Đỗ để cùng chia sẻ áp lực, nếu mà ông ta đánh Thẩm Thị Thu Mai, Thẩm Thị Thu Mai không chịu kết hôn nữa thì áp lực đối với nhà họ Thẩm sẽ rất lớn.
“Nếu bố muốn Thu Mai được vui vẻ mà kết hôn, thì có đừng nhằm vào Tiêu Thanh và bố của thằng bé nữa.
Làm thể đối với mọi người cũng chả có lợi ích gì đâu!” Thẩm Thị Đông chạy tới và nói.
"Hừ!"
Thẩm Văn Đại phẫn nộ hừ một tiếng, ông ta ngồi xuống ghế sô pha, mặt ông ta đầy oán hận.
"Thu Mai, em đừng khóc, em khóc rồi trang điểm bị nhòe trông sẽ không đẹp ấy"
Mục Thiên Lam lau nước mắt trên mắt của Thẩm Thị Thu Mai.
"Chị dâu."
Thẩm Thị Thu Mai nhào vào vòng tay của Mục Thiên Lam và bắt đầu khóc.
Cô ấy cảm thấy thật khó chịu.
Anh trai và bố của cô ấy không được gia đình ông ngoại tôn trọng, lại coi họ như kẻ thù và dưới sự ép buộc của nhà họ Thẩm, cô phải kết hôn với một người đàn ông ghê tởm, nhưng cô lại không thể nói ra với người khác, nỗi đau nội tâm ấy, chỉ có mình cô ấy biết rõ nhất “Thu Mai.
Em đừng khóc nữa."
Tiêu Thanh an ủi: "Nếu em không muốn kết hôn, anh sẽ đưa em