**********
"Bố à, anh cả, hãy cứu lấy con trai của con đi, xin hãy cứu con trai của con!"
Kể từ khi đoạn video được quay vào đêm qua, bà ấy đã luôn lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Thanh, bà nghĩ nếu mình chết, thì Tiêu Thanh sẽ không phải đến cứu bà, và thằng bé cũng sẽ không bị rơi vào bẫy.
Nhưng bà lại bị người ta trói, cho nên thậm chí đến tự sát bà cũng không thể thực hiện.
Hiện giờ khi bà nhìn thấy bố và anh cả của mình, thì giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bà vội vàng kêu cứu.
"Thu, bố đã cố gắng hết sức rồi."
Thẩm Văn Hạ nói một cách đầy tội lỗi: "Khả năng nhà mình có hạn, tụi anh không thể cứu được Tiêu Thanh.
Đột nhiên Thẩm Thị Thu cảm thấy tuyệt vọng, bà bật khóc.
Sau đó, bà ấy bị người ta ném xuống mặt đất.
"Thu, con gái của bố, tại sao con lại gầy đến như vậy?" Thẩm Văn Đại đỡ Thẩm Thị Thu vào trong vòng tay của mình, ông ta gạt đi những giọt nước mắt già nua của mình rồi hỏi.
Ông ta có nhiều con trai, nhưng chỉ có hai người con gái, vì lẽ đó, con gái lớn của ông ta là Thẩm Thị Thu được ông ta chiều chuộng nhất, nhìn thấy dáng vẻ gầy gò ốm yếu của bà ấy, trong lòng ông ta đau như dao cắt.
"Gần ba mươi năm tù đày, giam giữ trong bóng tối làm con cũng mất hết hy vọng, thân xác này mỗi ngày lại một khác, thời gian gần đây con lại thường xuyên bị ra máu và đau bụng dữ dội.
Con biết con sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi." "Thành thật mà nói thì con không sợ chết, có lẽ chết là cái kết tốt nhất." "Nhưng mà bố à, con không muốn con trai con gặp chuyện.
Bố cứu lấy con trai con đi." Bà khóc như mưa, rồi nắm chặt lấy tay của Thẩm Văn
Đại.
Thẩm Văn Đại rơi nước mắt không nói nên lời.
Long Tiểu Sơn cười chế nhạo: "Bố cô phản bội con trai cô.
Là ông ta nói cho chúng ta biết con của cô giết con trai tôi, cho nên chúng tôi mới dùng cô làm mồi để nhử con trai cô tới đấy.
Cô còn trông đợi bố của cô cứu con trai cô sao? Chết tâm đi thôi!" "Cái gì!"
Thẩm Thị Thu không dám tin vào những lời bà vừa nghe được: "Bố à...!Bố bản đứng con trai của con sao?" Thẩm Văn Đại cúi đầu xấu hổ, sau đó Thẩm Văn Hạ kể lại tình hình cho bà nghe.
Thẩm Thị Thu nghe xong thì điên cuồng hét lên: "Bố à, sao bố có thể làm ra được chuyện như vậy chứ! Bố không biết hậu quả của việc này hay sao?" "Ha ha!"
Mọi người trong nhà họ Long đều cười,
Đúng lúc này, có người vội vàng xông vào "Thưa cụ cả, thưa cụ hai, bên ngoài có một người xưng là Tiêu Thanh, anh ta mang theo ông ba Long Đạt đến nhà họ Long, yêu cầu được gặp cụ cả ạ!"
Ngay khi câu nói này vang lên, mọi người trong nhà họ
Long đều đứng đực ra.
"Lời anh nói là sự thật sao? Long Đạt con trai của tôi còn chưa chết?"
Long Tiểu Sơn kích động hỏi.
Người đàn ông gật đầu: "Tuy rằng ông ba chưa chết, nhưng là tay chân bị đánh gãy, lại đang kêu ô ô, hình như là bị câm rồi a." 11
Nghe vậy, Thẩm Văn Đại, Thẩm Thị Thu và Thẩm Văn Hạ, tâm trạng vốn đang phấn chấn, lại đột nhiên rơi xuống vực.
Họ vốn cho rằng Long Đạt vẫn chưa chết, thì sự việc vẫn còn có chỗ để quay đầu lại
Nhưng Long Đạt đã trở thành như vậy, thì người nhà họ Long, còn có thể tha cho Tiêu Thanh được sao? "Mẹ nó chứ!"
Long Tiểu Sơn nghiến răng: "Tra tấn con trai tôi thành như thế này, xem tôi giết nó như thế nào!"
Nói xong, ông ta tức giận lao ra ngoài.
"Đừng giết con trai tôi! Đừng...!Thẩm Thị Thu hét lên kinh hoàng.
Không bao lâu sau, Long Tiểu