**********
Chương 672
Ngay lập tức, ông ta tiến lên hai bước quỳ trên mặt đất.
"Ông hai Long, cháu ngoại tôi đã thả con trai của ông và đưa Sâm Huyết Rồng cho ông chủ Long rồi, hơn nữa Thu cũng đã bị trừng phạt nghiêm khắc vì chuyện này.
Chuyện này coi như là đã được giải quyết, gỡ bỏ.
Ông đừng giết cháu trai và con gái của tôi nữa.
Được không?" " "Cầu xin ông, ông hai Long!"
Ông ta cũng không cần thể diện nữa, trực tiếp đập đầu cầu xin.
Ông ta đã hiểu được rằng với lòng dũng cảm, sự hiểu biết và sức mạnh của Tiêu Thanh, Tiêu Thanh chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn, hoặc cũng có thể xây dựng được một gia đình còn mạnh hơn cả nhà họ Long trong tương lai, trong mười, hai hai mươi năm nữa.
Thẩm Văn Đại ông ta cũng chẳng thể dựa vào nhà họ Long được nữa, mà triển vọng trong tương lai của nhà họ Thẩm sau này ra sao, thì toàn bộ đều sẽ dựa vào sự quật khởi của Tiêu Thanh cháu trai ông.
Nếu Tiêu Thanh bị giết thì nhà họ Thẩm sẽ mất đi một đứa cháu đầy tài năng như vậy, đó sẽ là một mất mát lớn đối với nhà họ Thẩm.
Vì vậy, để cứu đứa cháu trai này, ông ta có thể bỏ đi cái thể diện của mình.
"Cút đi!"
Long Tiểu Sơn đá Thẩm Văn Đại tránh ra.
"Nó đánh gãy tay chân của Long Đạt con trai tôi, còn cắt lưỡi của con trai tôi.
Tôi phải giải quyết chuyện này với cháu trai của ông!"
Nói đến đây, ông ta lạnh lùng nhìn Tiêu Thanh: "Thẳng ranh nhà mày không phải đánh nhau rất tốt sao? Đến đây, có thể đánh bại tao, cửa nhà họ Long mở toang, mấy người có thể nghênh ngang mà bước ra ngoài." "Nếu không đánh được tạo, ha ha, thì mày nhất định phải chết!" "Con trai của Long Tiểu Sơn tạo không phải người có thể mày có thể động vào, nếu đã động vào thì mày bắt buộc phải trả một cái giá đắt đấy!"
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Ông thế nào cũng phải ép tôi, đúng không?"
Long Tiểu Sơn hừ một tiếng: "Không phải ép, mà là tạo muốn mẹ con mày phải chết!" "Nếu không phải mục đích hôm nay là muốn dụ mày giao ra Sâm Huyết Rồng, thì tối hôm qua tao đã giết mẹ mày, rồi tao đến Bắc Thanh giết cả nhà của mày rồi." "Hiện tại đã tìm được Sâm Huyết Rồng, đã đến lúc thanh toán món nợ việc mày hành hạ con trai tạo ra cái dạng này rồi!"
Thái độ của ông ta rất kiên định.
Thẩm Văn Hạ cầu xin: "Cụ hai Long, em gái tôi đã bị anh hành hạ như thế này rồi, món nợ này không thể cứ thế mà triệt tiêu hay sao?" “Triệt tiêu cái răm ý!” Long Tiểu Sơn hét lớn: “Cái mạng hèn của em gái ông mà có thể so với con trai tôi sao?
Mắt của Tiêu Thanh co giật khi nghe những lời đó.
"Tần An, chăm sóc mẹ tôi thật tốt." "Vâng!"
Tần An đón Thẩm Thị Thu ra khỏi vòng tay của Tiêu Thanh.
"Con trai à, đừng mà, con không thể đánh bại được ông ta".
Thẩm Thị Thu hoảng sợ lắc đầu.
Tiêu Thanh nói: "Đó là một con la hay một con ngựa, kéo một cái là biết thôi."
Nói xong, anh bước ra ngoài.
"Nào, đến đây, Long Tiểu Sơn, nếu ông có khả năng thì giết chết tôi đi, nếu ông không có khả năng thì ông đối xử với mẹ tôi như thế nào, tôi sẽ báo đáp ông gấp bội!" "Ha ha!"
Long Tiểu Sơn cười lớn nói.
"Thằng ranh con lông còn chưa mọc hết mà đã dám ở trước mặt tao nói cần nói quấy, xem tao làm sao có thể vặn đầu mày xuống!"
Vừa dứt lời, ông ta nhón mũi chân lên, nhảy lên cao vài mét, kéo một đường parabol, và đánh về phía Tiêu Thanh.
"Tiêu Thanh, cháu không thể đánh lại ông ta, mau quỳ xuống cầu xin đi!"
Thẩm Văn Đại lo lắng hét lên.
Tiêu Thanh vẫn thờ ơ không chút động đậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Long Tiểu Sơn đang đi tới.
"Đi chết đi thằng nhãi!"
Long Tiểu Sơn tới trước mặt Tiêu Thanh, hung hăng đá vào đầu Tiêu Thanh, không khí đều bị ông ta đã đến nổi tung, phát ra một tiếng nổ giống như bỏng ngô.
Ứng ực!
Hai bố con Thẩm Văn Đại nuốt nước bọt ừng ực.
Nếu dính cú đá này, đầu của Tiêu Thanh sẽ bị nổ tung mất!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Khi mà chân của Long Tiểu Sơn sắp đá tới đầu của Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh dùng hết sức của mình đấm, đấm về phía lòng bàn chân của Long Tiểu Sơn.
Đoàng!
Cú đấm nặng mấy chục tấn này đánh trúng chân Long Tiểu Sơn, Long Tiểu Sơn giống như giảm phải đinh, cảm giác đau nhói truyền nhanh từ lòng bàn chân lên toàn thân, ông ta không khỏi hít vào một hơi lạnh, ngã trên mặt đất, ông ta khập khiễng lui về phía sau hai bước, ông ta đau tới mức nghiến chặt hàm răng,