**********
"Xong rồi, xong rồi!"
Hai mắt Thẩm Văn Đại đầy tro tàn, mỗi ông ta run run nói: "Hồi đó, với chiêu thức Long Tiểu Cửu Thiên của ông chủ Long, ông ta đã đoạt được vị trí thứ ba trên Thiên bảng và trở nên lừng lẫy trong giới võ thuật" "Hiện tại, ông đối phó với Tiêu Thanh, ông ta đã bày ra tất cả áp sương tuyệt hoạt của mình, Tiêu Thanh sao có thể là đối thủ của ông ta chứ!" "Xem ra hôm nay Tiêu Thanh sẽ mất mạng ở chỗ này rồi!"
Nghe vậy, Thẩm Thị Thu gào khóc kêu to: "Con trai.
Rời đi đi! Con mau chạy đi, con trai!"
Thế mà, trước cú đánh dữ dội như vậy, Tiêu Thanh không hề tránh đi.
Mà một lần nữa anh nắm chặt nắm đấm, hiên ngang mà đối mặt với đạo khí cuồng bạo, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...!"Ha ha!"
Long Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh này mà cười lớn, "Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình, đợi bị đao khí của tao xé nát đi!"
Kết quả là, giọng nói của ông ta vừa mới được phát ra.
Ông ta nhìn thấy đao khí đánh vào năm đấm của Tiêu
Thanh.
Nó giống như thủy tinh va vào một cái búa, ngay lập tức biến thành mảnh vỡ.
"Sao có thể như thế được?"
Ánh mắt Long Tiểu Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ôi mẹ ơi!"
Trong lòng người nhà họ Long đều là chấn động.
"Thế này thì quá khủng bố rồi!" Họ không thể tin vào mắt mình.
"Ông xong rồi!"
Tiêu Thanh tức giận hét lên và nhanh chóng đến gần Long Tiểu Thiên.
"Không ổn rồi!"
Sắc mặt Long Tiểu Thiên kinh hãi thay đổi, ông ta vừa định né tránh, thì nắm đấm của Tiêu Thanh đã nhanh như ma quỷ tiến đến đấm vào ngực ông ta.
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Phụt
Long Tiểu Thiên phun ra một ngụm máu, ông ta giống như diều đứt dây rơi xuống nền lát gạch, làm nền gạch bị đập tới tràn đầy vết nứt.
Giây tiếp theo!
Tiêu Thanh từ trên không hạ xuống, dùng một chân giảm lên ngực ông anh.
Răng rắc
Long Tiểu Thiên vốn bị gãy mấy cái xương sườn, dưới bước chân này của anh lại gãy thêm mấy cái xương sườn nữa, máu trong miệng tuôn ra như suối, hai tay ông ta đang nắm chặt lấy chân của Tiêu Thanh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô tận.
Giờ phút này, mọi người trong nhà họ Long đều im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều dành cho Tiêu Thanh những ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt, kinh hoàng, sợ hãi và những ánh mắt phức tạp khác.
Về cơ bản thì họ không thể tin rằng một chàng trai trẻ tuổi thế mà lại sở hữu một sức mạnh khủng bố đến mức độ như vậy, nó gần như phá vỡ thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của họ, làm tổn hại đến ngũ quan: tai, mắt, mồm, mũi và thân mình của họ, và làm họ nghi ngờ chính cuộc đời của mình.
"Rốt cuộc thì cậu là ai, tại sao lại đáng sợ như vậy? Tại sao?"
Long Tiểu Thiên kinh hãi hỏi.
Tiêu Thanh nén ra vài từ trong kẽ rằng: "Tôi là người mà ông không thể trêu vào!" Khi vừa dứt lời, anh gia tăng sức mạnh bàn chân của mình.
"Đừng mà!"
Long Tiểu Thiên gào lên: "Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi đi!"
Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả những chuyện này đều do tội lỗi của chính ông.
Vì Sâm Huyết Rồng, ông sai người bắt vợ tôi rồi đánh đập, ngược đãi mẹ tôi.
Sâm Huyết Rồng có thể khiến người ta sống lâu hơn hoặc rút ngắn tuổi thọ của họ.
Ông ăn nó chính là chết sớm đấy!
Khi lời nói được phát ra, Tiêu Thanh chuẩn bị dùng tất cả sức mạnh của mình đạp lên ngực ông ta.
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
"Mau thu chân cho tạo.
Nếu mày dám giảm xuống nữa, tất cả đều phải chết!" Đó là tiếng của Long Tiểu Sơn, ông ta đã bắt Thẩm Thị Thu và những người khác, rồi đe dọa Tiêu Thanh.
Lúc này, các cao thủ của nhà họ Long vây quanh Thẩm Thị Thu và những người khác, dường như chỉ cần Tiêu Thanh dám giẫm chết Long Tiểu Thiên, bọn họ sẽ giết chết Thẩm Thị Thu và mấy người họ.
"Tiêu Thanh."
Long Nghi, con trai của Long Tiểu Thiên nói: "Tôi khuyên cậu đừng hấp tấp, chỉ cần cậu để cho bố tôi đi, tôi sẽ thả mẹ cậu, để cho mẹ con cậu và bọn họ an toàn rời khỏi." "Nếu như cậu giẫm chết bố tôi, bọn họ sẽ chết, bọn họ tất cả đều sẽ chết" "Tôi biết, cậu cũng có thể giết hết chúng ta, nhưng mà cậu cho rằng như vậy là tính toán có