Mục Thiên Lam hít sâu một hơi: “Đúng vậy, chúng ta ly hôn thôi, Tiêu Thanh.
Âm!
Tiêu Thanh như bị sét đánh, cả cơ thể như chết lặng.
“Vợ, em không đùa anh đấy chứ?”
Mục Thiên Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Em nói nghiêm túc, em chịu không nổi cuộc sống như thế này, chúng ta nên dừng lại ở đây.
Sau đó mỗi người sống một cuộc sống bình yên “Đừng mà Thiên Lam!” Tiêu Thanh khuyên nhủ: “Cuộc sống trên đời này luôn có lúc bất trắc.
Cuộc đời không ai thuận buồm xuôi gió, sẽ có những lúc thăng trầm.
Không thể vì những chuyện rắc rối trước mắt mà kết thúc cuộc hôn nhân hơn ba năm giữa hai chúng ta “Đúng vậy Thiên Lam.
Thẩm Thị Thu cũng khuyên nhủ: “Mẹ và ba con cũng không có kết hôn, sau khi hai ta tự do yêu đương, rồi sinh ra Tiêu Thanh, sau đó lại chia tay nhau, sau ba mươi năm trải qua rất nhiều thăng trầm, trái tim của hai ta vẫn luôn hướng về nhau, trước sau như một mà quan tâm nhau, bọn ta cũng coi như là cùng nhau trải qua gian khổ, sau đó hai ta đã tu thành chính quả.
Hai bọn ta cùng nhau bước tiếp trên con đường sau này.
“Con và Tiêu Thanh đã kết hôn.
Là vợ chồng được pháp luật công nhận, hai con nên cùng nhau chia sẻ những thăng trầm và vượt qua khó khăn.
Con không thể lý hôn chỉ vì một chút thất bại ấy”
Thu Mai và những người khác cũng lần lượt khuyên báo.
“Đừng khuyên nó nữa!”
Ngô Tuệ Lan nói: "Nếu chuyện chỉ hơi rắc rối thì Thiên Lam cũng sẽ không ly hôn với Tiêu Thanh, cho dù con bé muốn ly hôn, tôi và An Minh cũng không chấp nhận.
“Nhưng không phải vậy, đây không chỉ là chuyện hơi rắc rối mà là những mối đe dọa liên quan đến sống chết!” “Ngày hôm qua, ở đâu có một chiếc xe chạy như bay trên đường, đâm vào nhau và nổ ầm một tiếng.
Bây giờ chắc con trai của tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện” “Hôm nay, khi tôi và An Minh đang đi dạo trên đường thì có mấy người mặc đồ đen xông tới, không nói lời nào liền xông vào đánh chúng tôi.
Bọn chúng còn dọa rằng nếu người nào có quan hệ với Tiêu Thanh thì bọn chúng sẽ hành hạ đến chết mới thôi.
“Ai không sợ chết? Mấy người không sợ nhưng chúng tôi lại sợ, cho nên hai đứa phải ly hôn, chúng tôi không muốn sống trong hoàn cảnh nơm nớp lo sợ như thế này nữa!”
Mục An Minh cũng gật đầu.
Tiêu Thanh nặn ra một nụ cười và nói: “Bố mẹ, Thiên Lam.
Mọi người đừng sợ, hãy cho con thêm thời gian.
Con sẽ bắt những người đó tới đây rồi nghiền nát chúng.
Trả lại cuộc sống an toàn và yên tĩnh cho mọi người." "Hừm!” Ngô Tuệ Lan khịt mũi nói: