Đương nhiên là Tiêu Thanh, vô cùng tức giận chạy vào trong.
Lúc anh mới vừa đi tới cửa, nghe được có người đang nói, vợ anh bị người ta bắt đi cho người khác chơi đùa, cho nên đã có thể chứng minh được tính chân thật của chuyện này.
“Anh Tiêu, anh Tiêu đến rồi.
Đặng Cửu Thiên kích động vội vàng nói: “Anh ta nói một vị thái tử gia của Sơn Nam thích đùa giỡn với người đẹp chân dài, nhà họ Khổng cần nhà người này giúp đỡ, nên mới dùng kế dẫn hổ rời núi, dụ anh Tiêu đến đây, sau đó bắt lấy cô Mục đưa cho người kia đùa giỡn, cầu xin được giúp đỡ, để nhà người kia vận dụng quan hệ, xóa sổ tôi với Đỗ lão đại.
Anh vừa nghe thấy lời này lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mục Thiên Lam.
Cuộc gọi kết nối được nhưng không ai nghe máy, gọi suốt ba lần đều là như vậy.
Sau đó anh lại gọi cho bố mẹ vợ, cũng không có ai máy.
“Khốn khiếp thật”
Tiêu Thanh biết mình mắc lừa, giận dữ hỏi: “Vợ tôi bị bắt đi đầu, mau nói cho tôi biết, nếu không tôi giết chết các người!” "Ha ha!"
Chu Khải Sơn đứng lên, nhịn không được cười lớn, giống như là nghe được chuyện cười rất thú vị nào đó.
“Nhóc con, bản lĩnh ở đâu ra mà dám ở trước mặt Chu
Khải Sơn tôi nói chuyện mạnh miệng như vậy hả?” “Còn muốn giết chúng tôi, cậu cho rằng Chu Khải Sơn tôi là mấy ông già trong viện dưỡng lão sao?” “Nói thật cho cậu biết, Chu Khải Sơn tôi là quán chủ của võ quán Khải Sơn ở Hàng Thành, cũng là một trong số ít các vị võ đạo tông sư của Hàng Thành này” “Biết võ đạo tông sư là gì không?” “Chính là võ học phải đạt tới Hóa Kình, có thể dễ dàng đánh bay ngàn cân, trong vòng trăm mét, muốn giết chết người thường như cậu giống như là giết chết một con gà, tôi chỉ hỏi cậu một câu, có sợ hay không là xong rồi!”
Giọng nói của Tiêu Thanh rất lạnh lùng: “Tôi hỏi lại ông một lần nữa, vợ tôi bị bắt đi đâu, nói mau!” “Con mẹ nó!”
Chu Khải Sơn cảm thấy bị khiêu khích sâu sắc, quát: “Lên đi, đánh thẳng nhóc này tới tàn phế cho tôi sau đó mang đến nhà họ Khổng!” "Da!" phòng, mấy chục người đàn ông mặc tây trang đều đánh về phía Tiêu Thanh.
“Muốn