Bệnh viện.
Chiếc xe dừng lại.
Thẩm Thị Thu bể Mục Thiên Lam gần như đã ngất đi ở trong xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà hét lớn: “Bác sĩ, cứu mạng, mau cứu mạng với!”
Bà vừa chạy vừa hét, vội vã chạy vào trong bệnh viện.
Rất nhanh sau đó, Mục Thiên Lam được đưa vào trong phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, con dâu tôi bị người khác hạ thuốc nên bị chảy máu, bác sĩ nhất định phải kê thuốc phù hợp cho con tôi, bác sĩ hãy cố hết sức để cứu đứa bé, tôi van xin bác sĩ!”
Thẩm Thị Thu quỳ xuống mà nói.
Bởi vì đó là cháu của bà.
Bà luôn mong có thể được bế đứa cháu của mình trên tay.
Nhưng bây giờ Thiên
Lam bị người khác hạ thuốc, làm cho đứa cháu mới được hơn hai tháng của bà có khả năng bị sảy thai, làm sao bà có thể không cảm thấy lo lắng được?
Có thể nói là bà đã lo lắng đến mức chết đi sống lại rồi.
“Đứng dậy, bà mau đứng dậy đi!”
Bác sĩ đỡ Thẩm Thị Thu và nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi lấy đúng thuốc chữa trị và cố gắng hết sức để giữ lại đứa bé!”
“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”
Thẩm Thị Thu liên tục nói lời cảm ơn, cơ thể bà không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt, trái tim như muốn vỡ vụn, thậm chí đứng còn đứng không vững, phải để Tô Dương Nhã đỡ thì mới đứng vững được.
Rầm!
Cửa phòng cấp cứu được đóng lại.
Cuối cùng Thẩm Thị Thu cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu khóc nấc lên, vừa khóc vừa hỏi: “Dương Nhã, hôm nay công ty có người lạ đến không?”
Tô Dương Nhà lắc đầu, dìu Thẩm Thị Thu ngồi xuống rồi nói: “Trước khi Tổng giám đốc đến, ngoại trừ nhân viên của công ty ra thì không có người lạ nào khác ra vào”
Thẩm Thị Thu