Lý Nam Hương vừa mở cửa liền nhìn thấy Ngô Tuệ Lan đứng trước cửa, ánh mắt hừng hực giống như mắt của rắn độc, hung ác nhìn chằm chằm bà ta, còn mang theo mười mấy người, người nào người nấy đều cầm gậy sắt, doạ bà ta sợ hãi lập tức muốn đóng cửa.
Râm!
Ngô Tuệ Lan đạp một chân lên cửa, không cho cửa đóng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Nam Hương, con khốn này, trong lòng đều là mưu mô độc ác, tên súc sinh Mục Hải Long làm chuyện xấu xa, đến một đứa con gái cũng không sinh được, con gái tao có thai mày liền không vừa mắt, bỏ thuốc hại đứa trẻ trong bụng của con gái tao, mày quả thực đáng tội chết”
"Hôm nay nếu tao không đánh chết con khốn tâm địa độc ác như mày, tao không còn là Ngô Tuệ Lan!”
Nói đến đây, bà ta hét lớn: "Đạp tung cửa cho tôi, dùng gậy
sắt đánh chết con khốn tâm địa độc ác này”
Rầm rầm rầm!
Mấy người lực lưỡng đạp cửa xông vào.
"Ôi mẹ ơi!”.
Lý Nam Hương vừa chạy vừa hét: “Cứu mạng Sakurako! Con mụ Ngô Tuệ Lan bị điên rồi! dẫn người đến nhà mình đánh nhau!”
Lý Nam Hương mới vừa hét lên xong.
Bịch bịch bịch!
Sau ót, sau lưng, sau chân đều bị gậy đánh vào.
"A!"
Lý Nam Hương hét lên