"Bố mẹ bị thương nặng như vậy, không cho người đưa hai người đi bệnh viện, còn ngồi trên bãi cỏ làm gì? Hai người thật là không thể để cho người ta bớt lo cho hai người được chút sao!" Tiêu Thanh quở trách.
Bị thương nặng thế nào cũng không biết, cứ ngồi tán dóc không ngừng ở đó.
Ngộ nhỡ bị đánh quá nặng, bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, đến lúc đó đột ngột chết đi, không phải Thiên Lam sẽ khóc đến chết sao?
"Con rể, cậu tới rồi!"
Ngô Tuệ Lan giống như một đứa trẻ bị bắt nạt rất thê thảm,
vừa thấy bố mẹ đến, vừa khóc vừa kêu oan: "Lý Nam Hương, cái người hèn hạ lòng dạ độc ác đó đánh mẹ thật thê thảm, cậu nhất định phải giải quyết cho bố mẹ, con rể!"
Bởi vì bà ta đã bị đánh rớt mấy cái răng, nói chuyện bị lọt gió, giọng nói nghe không rõ, Tiêu Thanh cũng nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì.
“Sao lại bị đánh thê thảm như vậy?” Tiêu Thanh nhìn về phía Mục An Minh, hỏi: “Bố, bố nói đi, mẹ nói gì con không nghe rõ được”
Mục An Minh nói: "Thiên Lam tỉnh lại, Tuệ Lan liền để cho Thiên Lam tránh xa mẹ con một chút, để tránh bị mẹ con bỏ thuốc lần thứ hai.
Thiên Lam không tin là mẹ con bỏ thuốc, lại đem mũi dùi chỉ về hướng bác gái cả của con, nói là ngày hôm qua lúc cùng với mẹ con đi tới bệnh viện khám, bác gái cả con đứng nghe lén ở bên ngoài, biết Thiên Lam đang mang thai,