“Vì thế giờ phút này, không được chọc tức cậu ta, con giun xéo lắm cũng quằn, Tiêu Thanh mà tức lên, hậu quả ra sao con sẽ không tưởng tượng nổi đâu, con hiểu chưa?”.
Sakurako sau khi nghe xong, cả người bỗng run lên, càng nghĩ càng cảm thấy
đáng sợ.
Sau đó, cô ta nói một cách rụt rè: “Bố, chúng con không chỉ mua thuốc để giết chết đứa trẻ của Tiêu Thanh, mà còn giết cả người bỏ thuốc lẫn cháu của anh ta rồi”
“Hồ đồ! Quá hồ đồ! Các người muốn phá tan mọi thứ hay sao!” Matsushita tức giận đùng đùng: “Phá thai xong rồi thì thôi đi, giờ còn liên quan đến một vụ án mạng, ngộ nhỡ để Tiêu Thanh biết được chuyện có liên quan đến các người, thì tất cả đều xong đời! Bố thật tức chết vì những chuyện mà mấy đứa làm rồi!”.
Nói đến đây, ông ta tức giận nghiến răng, hét lên: “Người đâu, đến bắt cả nhà Mục Hải Long cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát, nói với họ rằng ba người này đã mua thuốc với ý đồ xấu, còn giết người hạ thuốc để diệt khẩu!”
“Vâng! Thưa hội trưởng!”.
Lập tức có mấy tên samurai đến khống chế ba người nhà Mục Hải Long lại.
“Bố vợ! Đừng mà!”
Mục Hải Long bị dọa tới rớt tim, kinh hãi kêu lên: “Nếu như đưa bọn con tới đồn cảnh sát, Tiêu Thanh sẽ giết chết chúng con mất!”
“Không đem các người tới đồn cảnh sát, thì Tiêu