Lý Nam Hương vừa khóc vừa nói: “Tôi và mẹ vợ của cậu không hợp tính nhau, chuyện này cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Tôi còn chưa được làm bà nội mà bà ta đã lên chức bà ngoại rồi, điều này khiến trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Vì thế tôi đã lừa mấy người Hải Long, làm ra cái chuyện thất đức này.
Bây giờ tôi vô cùng hối hận, cậu muốn xử lý tôi thế nào tôi cũng chấp nhận, chỉ mong cậu đừng đổ oan cho Hải Long, có được không?”
Tiêu Thanh cả giận nói: “Bà bắt cóc cháu trai của dì Bảo Khiết, hơn nữa còn giết bà ta để diệt khẩu, việc này bà nói xem một mình bà có thể làm được không? Bà muốn gánh tội thay cho bọn họ sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! Tôi không tin Mục Hải Long không tham dự vào chuyện này, cũng không tin thương hội Nhật Bản không tham dự!”
“Tiêu Thanh, tôi thực sự không hề tham dự vào chuyện này mà!"
Mục Hải Long quỳ xuống trước mặt Tiêu Thanh nói: “Nếu như tôi có tham dự vào chuyện này thì không đơn giản chỉ là làm hại con của cậu thôi đâu, mà tôi sẽ trực tiếp hạ độc chết Mục Thiên Lam luôn, một thi hai mạng, thế thì mới khiến tôi vui vẻ được.
Cậu cho rằng tôi chỉ làm hại con của cậu mà lại để cho Mục Thiên Lam còn sống sao? Thế thì cậu quá coi