Cô sợ rằng Tiêu Thanh sẽ một đi không trở về!
Tiêu Thanh ôm cô vào lòng, yêu thương mà xoa đầu cô, dịu dàng như nước nói: “Mạng anh rất cứng, Diêm la Vương cũng không chịu nhận.
Mấy đứa nhỏ sẽ không mất đi ba đâu”
“Huống hồ anh còn chưa nhìn thấy con chào đời, sao lại nở bỏ tụi nó mà đi chứ?”
“Cho nên vợ yên tâm đi, anh sẽ bình an trở về, còn đem theo cả cô, chú và ấn nhân lão Lý của tụi nó về.
Nếu hôm đó lão Lý không nói rằng em bị người ta bỏ thuốc, thì anh cũng không biết, bác sĩ cũng không có cách “đúng bệnh hốt thuốc”, tụi nhỏ có thể cũng không giữ được”
“Vì thể chuyện mà anh làm đối với con mà nói là vô cùng có ý nghĩa, anh tin rằng tụi nó cũng đồng ý để anh đi, cũng sẽ đợi anh về ôm chúng
Mục Thiên Lam gật đầu buông Tiêu Thanh ra, cô lau nước mắt cười với Tiêu Thanh: "Em và con đợi anh về, cũng tin tưởng anh sẽ không không cần em và con”
Tiêu Thanh yên tâm cười, hôn một cái thật sâu lên trán cô.
Rồi hôn một cái xuống bụng cô: “Con phải ngoan nha, không được giày vò mẹ đó, chừng nào con chào đời thì giày vò ba này.
”
Sau đó anh nhắc nhở người nhà: “Lần này con đi vào nghĩ cách cứu viện phải tuyệt đối bảo mật không thể