“Tiểu Lưu, mấy người nhất định sống mà trở về tìm bọn tôi!”
Viện trưởng và Lý Tế Thể rơi lệ nói.
Thẩm Thị Thu Mai và Hoắc Tử Hoa và nhân viên y tế cũng đều rơi nước mắt ướt áo trắng.
Bọn họ lưu luyến nói lời từ biệt với mấy chiến sĩ dũng cảm giữ chân kẻ địch, bọn họ đều biết rằng sau lần từ biệt này thì sẽ không gặp lại những chiến sẽ đáng yêu này
nữa!
Không biết đã chạy bao lâu, đến mức chạy không nổi nữa mới dừng lại trong sa mạc.
Lúc rút lui rất khẩn cấp nên bọn họ không mang theo bao nhiêu nước và lương khô, vì thế môi của mọi người đều trở nên khô khốc.
“Đến đây uống ít nước”
Thẩm Thị Thu Mai đưa nước cho đảm thương binh.
Bọn họ đều lắc đầu: “Y tá Thẩm, môi cô cũng khô khốc như vậy rồi, cô uống đi, tôi không uống”
Thẩm Thị Thu Mai cười nói: “Anh là thương binh, phải ăn no uống đủ thì vết thương mới mau khỏi được, như thể mới có thể cầm súng lên bảo vệ tôi được”
Thương binh rất cảm động.
Vui vẻ nhận ý tốt của Thẩm Thị Thu Mai.
“Trời ơi!”
Đột nhiên mấy chục con ngựa tập kích bất ngờ, toàn bộ đều là kẻ địch.
Bọn họ cầm roi da nhanh chóng chạy nhân viên y tế và thương binh,