Kết quả, hai người họ đều không phải là đối thủ của võ sĩ Nhật Bản đó.
Mới giao thủ mấy chiêu mà eo tiểu Hổ đã trúng thêm một đao, dịch vị dạ dày cũng muốn trào ra ngoài.
"Ha ha!"
Đám lính đánh thuê mừng rỡ.
“Võ sĩ samurai đến giúp chúng ta rồi, giết hết bác sĩ và nhân viên y tế của Long Quốc đi!”
Mấy chục tên lính đánh thuê bắt đầu bắn phá.
Tiểu Hắc vừa định dẫn bọn người Thẩm Thị Thu Mai rời khỏi đó.
Ai ngờ đột nhiên sau lưng họ xuất hiện một nhóm quân địch.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Mưa đạn dày đặc lại bắt đầu ập đến.
“A!”
Thẩm Thị Thu Mai hét thảm một tiếng.
“Thu Mai có sao không?” Hoắc Tử Hoa vội vã hỏi.
Thẩm Thị Thu Mai khóc: “Cánh tay bị trúng đạn rồi.
Chúng ta sẽ không chết tại nơi này chứ? Không thể trở về gặp bố mẹ và anh trai nữa sao?”
Thẫm Thị Thu Mai rất sợ hãi.
Cũng rất tuyệt vọng.
Không phải Thẩm Thị Thu Mai không dũng cảm.
Thật ra đi cả đoạn đường, cô ấy đã vô cùng dũng cảm, vừa chịu đói, vừa chịu khát đến khô cổ, da chân bị mài mỏng đi mấy lớp, mấy lần suýt ngất nhưng cô ấy chưa từng rơi nước mắt.
Cô ấy tin rằng chỉ cần kiên trì thì chắc chắn đội trưởng Tần có thể dẫn bọn họ rời khỏi hoang mạc.
Chỉ là bây giờ kẻ địch quá đông rồi.
Trong gần hai mươi ngày nay, họ đã gặp phải ít nhất hơn một