“Cái con quỷ chết tiệt, muốn giết con dâu và cháu trai cháu gái của tao à, tao liều mạng với mày!”
Tiêu Vĩnh Nhã cầm bình chữa cháy điên cuồng phun vào Sakurako khiến cô ta không mở được mắt ra.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu cũng được nước lấn tới đá cô ta một cước làm cô ta ngã ngửa.
Sakurako lau sạch bằng khô trên mặt, không kiềm chế được sự tức giận mà nói: “Không giết được các người thì tôi sẽ giết hết những bác sĩ này, để cho Mục Thiên Lam chảy hết máu mà chết.
Ha ha ha!” Cô ta bắt đầu tấn công về phía các bác sĩ.
“Đừng!”
Chị em Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã hét lên như muốn tan nát cõi lòng.
Bụng của Thiên Lam đã bị mổ ra rồi, nếu bác sĩ mà bị giết thì có nguy hiểm quá không?
Đúng lúc này, Đỗ Thiên Sinh xông vào.
“Con mẹ mày! Đi chết đi!”
Ông ta vừa dứt lời.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên.
Ngay lập tức, trong phòng sinh yên tĩnh giống như chết.
Sakurako đứng sững sờ tại chỗ, phía sau gáy có máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ áo khoác trắng trên người cô ta.
Thân thể của cô ta dần dần nghiêng về phía sau rồi ngã xuống, đổ rầm trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Phù!
Thấy cô ta ngã xuống, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Thiên Sinh cầm Sa Ưng cất vào giữa lưng, đi về phía chỗ Sakurako vừa ngã xuống rồi tháo khẩu trang của cô ta ra.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì lông mày Đỗ Thiên Sinh nhíu chặt lại trong nháy mắt.
Ông ta