Thân thể yếu ớt của Ngô Tuệ Lan run lên.
“Hải Long, cậu cậu cậu...!sao cậu lại ở đây?” Bà ta sợ hãi.
Không ngờ cái thằng Mục Hải Long này dám cử vợ mình đến giết Thiên Lam và bọn nhỏ.
Bây giờ Mục Hải Long xuất hiện ở đây, lại còn dẫn theo nhiều người như vậy, bà ta cho rằng chắc chắn Mục Hải Long đến tìm mình để trả thù.
Mục Hải Long nhếch miệng cười: “Mợ hai này, trước kia mợ đều nhìn con bằng dáng vẻ cao cao tại thượng, sao hôm nay gặp con, mợ lại có vẻ hoảng hốt và sợ hãi như vậy?”
“Tôi tôi tôi.” Ngô Tuệ Lan có thể không sợ sao?
Con rể không có ở đây cho nên bà ta đã không còn chỗ dựa nữa, lấy cái gì mà đối đầu với Mục Hải Long?
Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã nhanh trí mà vội vàng nói: “Hải Long, mợ hai không rảnh để nói chuyện với con.
Vừa rồi cậu hai của con mới gọi điện thoại tới, nói là có một y tá tới tiêm cho Thiên Lam một mũi gì đó nên hiện giờ Thiên Lam và đứa con trong bụng con bé đều không giữ được nữa”
“Không phải mợ hai sợ con mà là mợ đang nóng ruột!”.
“Trong bụng Thiên Lam có hai đứa con, nếu cả hai đứa không còn thì mợ cũng không muốn sống tiếp nữa!”
Nói đến đây, bà ta ra vẻ khổ sở mà khóc lóc nức nở: “Hải Long, con nói xem, có phải do Tiêu Thanh đã tạo nhiều nghiệp chướng cho nên ông
trời mới cho người đến để trừng phạt nó, muốn nó phải tuyệt hậu hay không?”