Tiêu Vĩnh Nhã cười nói: "Bác sĩ nói, để an toàn vẫn nên ở lại một tuần thì hơn, nếu bây giờ bể ra ngoài, về sau lớn lên sẽ yếu ớt và mắc nhiều bệnh, muốn tốt cho đứa bé thì nên nghe theo lời bác sĩ nói, trước tiên chúng ta nhìn một tuần đã, sau này muốn bể bao lâu thì bế.
"
"Vậy đến lúc đó tôi phải bế cháu trai nhiều một chút, chờ khi nó trưởng thành, cậu sẽ dẫn cháu đi tán gái.
" Mục An Phong nói.
"Ha ha!"
Mọi người cười lên.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng hỗn loạn.
"Các người muốn làm gì?".
Mọi người lập tức nhíu mày.
"Là giọng của Đông và Miền!"
Sắc mặt Thẩm Thị Thu đột nhiên thay đổi, một dự cảm không lành chợt nổi lên.
Bà biết, chỉ sợ là sẽ gặp phiền phức.
Quả nhiên!
Rầm một tiếng, cửa bị đá văng, một đám người Nhật Bản bước vào, người cầm đầu đám Nhật Bản la lên: "Mang bọn họ và cả hai đứa con hoang đó đưa đến nhà hội
trưởng!"
"Vâng!"
Một đám samurai Nhật Bản vọt vào.
"Tôi liều mạng với các người!"
Thẩm Thị Thu lập tức ra tay, nhưng bà nhanh chóng bị đánh té xuống đất.
"Kéo đi! Kéo tất cả đi!"
Tên cầm đầu đám Nhật Bản hét lên.
Tiêu Vĩnh Nhã và Mục An Minh sợ hai đứa nhỏ sẽ bị đám người Nhật Bản này bóp chết, bọn họ không cần biết