Nghe vậy, Tiêu Thanh dừng lại trên không trung nhìn về phía bên đó, thấp thoáng nhận ra một ông già mặc quần áo luyện công ở phía đối diện chính là Giang Nam Vương Hàn Chấn Thiên.
Ngay sau đó, anh đã hét lên: “Ông nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha ha!” Hàn Chấn Thiên cười nói: “Nói thật với cậu, tôi cũng mới nhận được tin tức, Thương hội Nhật Bản cho rằng lần này chắc chắc cậu chết rồi cho nên con gái của Hội trưởng Sakurako không muốn thấy vợ cậu mang thai long phương, đã nhân lúc vợ cậu sinh con, cô ta đóng giả y tá muốn giết vợ và con cậu nhưng bị Đỗ Thiên Sinh phát hiện.
Sakurako đã bị Đỗ Thiên Sinh bắn chết rất thảm, Hội trưởng Matsushita nổi giận, bắt toàn bộ người nhà và con của cậu rồi.
Nghe nói hôm nay Sakurako được đưa đến nơi an táng, và họ sẽ bắt hai đứa con của cậu đưa vào bên trong quan tài, hỏa táng cùng Sakurako đó!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của Tiêu Thanh sau khi nghe xong thay đổi, anh hét vào mặt Hàn Chấn Thiên: “Chết tiệt, ông không có lừa tôi chứ? Matsushita lòng dạ độc ác đó muốn đem con của tôi đi hỏa táng theo con gái đã chết của ông ta?"
“Đúng vậy!”
Hàn Chấn Thiên gật đầu liên tục: “Những gì tôi nói, đều là sự thật, nếu như có nửa câu nói dối thì tôi sẽ không chết yên lành!”.
“Cậu đã bị mắc kẹt trong sa mạc hơn nửa năm rồi, anh họ của vợ cậu Mục Hải Long có mối thù rất sâu đậm với các cậu, nó cho rằng cậu không
thể nào còn sống quay lại cho nên đã thêm dầu vào lửa.
Sakurako lại không thể sinh con nên đố kỵ với người vợ tốt bụng đang mang thai long phượng của cậu và muốn giết vợ con của cậu.
Kết quả sự