Đám người Thẩm Thị Thu trông thấy cảnh đó trái tim điên cuồng đập loạn.
Ngô Tuệ Lan tuyệt vọng khóc lớn: “Tôi còn tưởng rằng lần này được cứu rồi nhưng lại không ngờ rằng ông ngoại Tiêu Thanh cũng không ổn, mang theo nhiều người như vậy mà cũng đánh không lại người của thương hội Nhật Bản.
Có vẻ như lần này chúng ta chết chắc rồi!”
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Đã không thể trồng được một tia hy vọng nào nữa.
“Bố ơi, con biết bố đã cố gắng hết sức rồi, cảm ơn bố đã tới cứu con của Tiêu Thanh, tấm lòng của bố tụi con xin nhận.
Bố mau dẫn người của mình rút lui đi, đừng
hy sinh vô ích nữa.
Rời khỏi đây rồi nghĩ cách tăng cường sức mạnh, lôi kéo một số thể lực, đợi tới khi đối phó được đám quỷ này thì lại đến đây giết tận cửa, giết tất cả bọn quỷ này, trả thù cho cháu trai cháu gái và cho cả bọn con!”
“Nhân tiện đào luôn mộ của đứa con gái quỷ đã chết của Matsushita nữa.
Người phụ nữ quỷ ma này chết rồi còn làm hại đến cháu trai cháu ngoại của con, con hận, mẹ kiếp con hận đến chết!”
Thẩm Thị Thu cay đắng hét lên.
“Ngu ngốc!”
Lồng ngực Matsushita phập phồng, ông ta lao đến tát vào mặt Thẩm Thị Thu mấy chục cái.
Mặt Thẩm Thị Thu sưng vù lên, khóe miệng rướm máu.
Thẩm Thị Thu dữ tợn cười một cái lộ ra một miệng toàn máu, bà phun một ngụm máu vào mặt Matsushita, hét lớn: “Không phải không báo, còn chưa tới lúc, đồ cầm thú như mày nhất định sẽ chết rất thê thảm, nhất định sẽ thể!”
“Dám mắng bố vợ tôi, xem tôi có đánh chết bà không!”
Mục Hải Long cầm gậy, hung bạo đập vào đầu