Bởi vì trong khoảng thời gian này, bị thương hội Nhật Bản chèn ép, thương mại Thiên Lam, tập đoàn Thiên Phương, tập đoàn Tiêu Thị, tập đoàn Thẩm Thị đều bị tuột dốc không phanh, thậm chí suýt chút nữa là phá sản.
Bởi vì gia tộc Rothschild bị nhiều quốc gia uy hiếp, huỷ bỏ viện trợ tài chính cho bọn họ, cũng ngừng loạt hợp tác với bọn họ.
Dù gia tộc Rothschild có nhiều tiền đến đâu nhưng dưới sự chèn ép của các nước phương Tây thì cũng không thể không cúi đầu.
Nếu không dù bọn họ có tiền, quốc gia này kêu họ phá sản thì họ cũng phải phá
sản.
Cho nên tiệc đầy tháng cũng không có nhiều người đến tham gia, tất cả đều là người nhà, hầu như không có người ngoài.
Thậm chí ngay cả Hoắc Tử Văn nhà họ Hoắc, và Lưu Vũ Hân của nhà họ Lưu cũng không đến.
Chỉ có Thẩm Văn Đại cùng Tiêu Chính Thành mang theo người của nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu đến tham gia.
Hôm nay hai cục cưng được ăn mặc rất dễ thương, trang phục rất có không khí của ngày vui, đeo vòng tay vàng được khoá chặt, vô cùng đáng yêu.
“Thiên Lam, cục cưng còn chưa được đặt tên, mau mau đặt ra hai cái tên đi” Tiêu Chính Thành tươi cười, rất thích hai đứa bé này, muốn đem những gì nợ với Tiêu Thanh bù đắp cho hai cục cưng này.
Mục Thiên Lam nở nụ cười chua xót: “Đã có tên ở nhà rồi, con trai là bé Lạc, hy vọng về sau thằng bé mỗi ngày đều có thể vui vẻ, còn bé gái gọi là bé Doanh, hy vọng về sau mỗi ngày con bé đều có thể cười.
Còn tên thật thì cháu muốn đợi Tiêu Thanh về cho anh ấy đặt”.
“Bé Lạc, bé Doanh, nghe rất êm tai.
Bé Lạc đến đây để ông ôm một cái nào” Tiếu Chính Thành trọng nam khinh nữ, trực tiếp ôm luôn bé Lạc trong lòng cưng chiều.
"Haiz!"
Ngô Tuệ Lan than thở.