Ngô Tuệ Lan sợ tới mức không dám thở mạnh.
"Người phụ trách công ty mau theo tôi đi làm thủ tục chuyển giao tài sản, nội
trong vòng ba ngày phải kết thúc công việc, nếu không toàn bộ đều phải chết!”
Mục Hải Long quát to.
"Đừng đưa cho cậu ta!" Thẩm Văn Đại hét lớn: “Đưa cho cậu ta rồi, tên súc sinh này vẫn sẽ giết chúng ta, còn không bằng mang những tài sản này nộp cho quốc gia xử lý!”.
"Con mẹ nó, phế bỏ hai chân hai tay của lão già này trước cho tôi rồi sau đó
nói tiếp!” Mục Hải Long gào lên một tiếng.
Răng rắc rắc!
Chân tay của Thẩm Văn Đại lập tức bị bẻ gãy.
Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi tức giận, chỉ muốn ăn sống nuốt tươi Mục Hải Long.
Nhưng vì hai cục cưng, Mục Thiên Lam đành thỏa hiệp: “Tôi có thể đưa tài sản cho anh, nhưng anh phải hứa với tôi, sau khi tôi đưa tài sản cho anh, anh
không được uy hiếp tính mạng của cục cưng và người nhà của tôi.
Nếu không tôi có làm ma cũng không tha cho anh”.
"Không thành vấn đề!" Mục Hải Long Vỗ ngực: “Tôi chỉ cần tiền, không cần mạng các người, đưa tiền cho tôi thì tôi sẽ tha cho các người, không đưa tiền thì tôi sẽ lấy mạng của các người!”.
Ở bên kia, Tiêu thanh vừa kết thúc một trận chiến ác liệt, toàn thân đều là
máu, đứng giữa biển máu xác chất thành núi, nhìn về phía phương Đông xa xôi, khoé môi hiện lên một nụ cười: “Cục cưng, hôm nay các con đầy tháng rồi, bố ở chiến trường xa xôi, không thể về nhà tặng quà và chúc phúc cho các con, rất xin
lỗi các con, bố chỉ có thể giết thêm nhiều kẻ địch, để con đường tương lai của các con bớt đi vài bụi gai, cầu mong