Cô lau nước mắt, định đi ăn xin.
Ding, di động vang lên một tiếng.
Cô mở di động ra xem, nhìn thấy một khoản tiền được chuyển đến, cô lập tức che miệng khóc.
Sáu tỉ!
Tròn sáu tỉ!
Là Lưu Ngọc Huyên chuyển cho cô.
Cô còn tưởng rằng, khi cô gặp khó khăn người bạn thân nhất là Lưu Ngọc Huyên chỉ nói qua loa một câu lấy lệ với cô, cũng không thèm quan tâm đến cô, lại thật không ngờ tới, khi cô nghèo túng nhất Lưu Ngọc Huyền lại chuyển cho cô một số tiền lớn như vậy.
"Ngọc Huyên, thật cảm ơn cậu, số tiền này tớ sẽ không lấy không, tớ nhất định sẽ nhanh chóng kiếm tiền để trả lại cậu”
Mục Thiên Lam khóc rồi gửi tin nhắn.
Lưu Ngọc Huyền trả lời tin nhắn: “Trả cái gì mà trả, số tiền này không phải cho cậu, mà là cho hai cục cưng của tớ, quà của dì Huyên cho hai cục cưng, mỗi bé ba tỷ, đợi cục cưng lớn lên, đối xử tốt với dì Huyên, khen di Huyên xinh đẹp biết chưa?”
Mục Thiên Lam: “Tớ sẽ nói với hai cục cưng, dì Huyên của bọn chúng là đẹp nhất”
Lưu Ngọc Huyên: "Như vậy còn được.
Được rồi, cậu dẫn hai cục cưng đến.
khách sạn đi, đừng để cục cưng nhiễm lạnh, đợi tớ và bạn trai hưởng tuần trăng mật về, tới lúc đó sẽ đến thăm cậu và cục cưng”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lưu Ngọc Huyên, Mục Thiên Lam liền nói tin tức tốt này với mọi người.
Làm cho mọi người phấn chấn lại.
Sau đó, một đoàn người đi đến khách sạn.
Ngày hôm sau, bọn họ phải đi thuê một vài căn phòng, nghĩ trước tiên tìm một công việc, sau đó nghĩ cách gây dựng lại sự nghiệp từ hai