"Nhịn đi Tuệ Lan, nếu như bây giờ bà chạy, bà ta thật sự sẽ đánh bà, còn có khả năng sẽ đánh chết bà đấy” Mục An Minh nói.
"Hu hu! " Nỗi sợ của Lý Nam Hương càng trở nên kịch liệt hơn, bà ta sắp khóc đến nơi rồi nên sợ hãi hỏi: "Con gái, mẹ không muốn chịu đòn, không muốn bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy đâu.
Mẹ rất sợ mất mặt, mẹ sợ lắm, mẹ phải làm gì đây?".
Viền mắt Mục Thiên Lam cũng đỏ lên.
Là con gái, sao cô có thể nhẫn tâm để mẹ của mình bị người khác hành hung đây? Nhưng cô hiểu Lý Nam Hương, nhìn nhân phẩm của bà ta mà nói thì cho dù không đánh mẹ cô, bà ta cũng sẽ sỉ nhục mẹ cô không đáng giá một đồng, làm cho tất cả mọi người coi mẹ cô là trò đùa.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
"Ô!"
Cũng chính vào lúc này, Lý Nam Hương phát hiện ra Ngô Tuệ Lan thông qua người báo tin, bà ta khẩu phật tâm xà vẫy tay với bọn họ: "Tuệ Lan, An Minh, Thiên Lam, An Phong, mọi người đã đến rồi à? Mau mau qua đây, đã lâu không gặp mọi người, nhớ mọi người muốn chết rồi!"
"Hu hu! "
Ngô Tuệ Lan nghe bà ta nói vậy thì càng khóc to hơn,