Nói xong câu này, Vương Kim Siêng nhìn Dương Kiến Nghiêm với vẻ lo lắng, trong ánh mắt có vẻ mong đợi, lại có vẻ lo sợ.
Dương Kiến Nghiêm buông đôi đũa xuống.
“Ông ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với họ một lát.
”
“Cảm ơn ông chủ!” Nghe thấy vậy, Vương Kim Siêng liên tươi tỉnh, lúc này mới đi ra ngoài.
“Các người thông qua Vương Kim Siêng tới tìm tôi, biết gì không, tôi rất ghét người khác lợi dụng người bên cạnh tôi” Dương Kiến Nghiêm liếc mắt nhìn Chu Ngọc Lam, bình thản nói.
“Anh Dương, lúc trước điều tra anh, đã nói ra những lời không nên nói, là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh”
Đối mặt với sự chất vấn của Dương Kiến Nghiêm, lần này Chu Ngọc Lam rất thành khẩn, phong thái cũng đã hạ thấp.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
me nhé!
“Được thôi, cô có đáp ứng được điều kiện mà tôi nói không?” Dương Kiến Nghiêm cười rồi hỏi.
“Hả?”
“Đêm nay thuê một phòng, ngày mai sẽ giúp cô” Dương Kiến Nghiêm nhắc lại một lần nữa.
“Được!”
Chu Ngọc Lam gật đầu.
Câu trả lời này, Dương Kiến Nghiêm liền sững người.
Anh nói điều này, đơn giản chính là lười chuốc phiền phức, cũng biết rằng Chu Ngọc Lam nhất định sẽ không đồng ý, nhưng người kia lúc này lại thoải mái như vậy, khiến cho Dương Kiến Nghiêm có hơi sững sờ.
“Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Chu Ngọc Lam cắn chặt răng, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Giờ đã buổi tối, anh nói địa chỉ đi, bây giờ tôi qua đó chờ anh”
“Cô