Hết âm thanh này đến âm thanh khác vang lên.
"Không hay rồi!"
Sắc mặt hai người kia nhanh chóng thay đổi, không biết phải làm sao.
Ngay sau đó, một đám cảnh sát vội vàng xông vào.
"Không được nhúc nhích! Giơ hai tay lên ngồi xuống!"
Một cây súng chỉ vào người nam người nữ, hai người họ sợ hãi vội vàng giới tay ngồi xuống, run lẩy bẩy.
Lúc này, một giọng nói la lên.
"Bé Lạc, con có ổn không? Mẹ đến rồi!"
Mục Thiên Lam ôm lấy bé Doanh, cực kỳ sốt ruột chạy vào.
Khi nhìn thấy bé Lạc cả người trần truồng nằm ở trên bàn, bụng có máu đang chảy, Mục Thiên Lam bị dọa sợ, vội vàng đặt bé Doanh lên bàn, lắc lư bé Lạc.
"Bé Lạc, con sao rồi bé Lạc? Con đừng doạ mẹ, con mau nói chuyện đi bé Lạc!"
"Hu hu.
" Bé Doanh cũng khóc lắc lắc bé Lạc: "Anh ơi, anh đang làm gì vậy ạ? Mẹ và bé Doanh tới rồi, anh nói chuyện với bé Doanh nha anh"
Bé Lạc nằm ở đó, một chút phản ứng cũng không có.
+
A
Mục Thiên Lam như phát điên, nhào về phía người nam người nữ đánh đấm, vừa đánh vừa mắng: "Các người làm gì con trai tôi? Nếu như con trai tôi chết, tôi sẽ đánh chết các người! Đánh chết các người.
"
Người nữ nói: